Mùi này giống như mùi dầu, thậm chí còn mang theo mùi thịt Hổ Điêu thoang thoảng.
Mùi thịt Hổ Điêu, Dạ Côn sao có thể quên, mặc dù đã rất nhạt đi, nhưng vẫn có thể cảm giác được mùi vị đó.
Thật là thơm.
Dạ Côn lại nhìn mặt bàn một chút, thậm chí còn ngửi ngửi, mặt bàn cũng không có mùi vị khác thường.
Hắn có hơi nghi hoặc, mặt bàn không có mùi, mà trên mặt đất lại có...
- Côn Côn, đang làm gì vậy?
Dạ Minh thấy nhi tử nhìn nơi này, ngửi ngửi nơi khác, liền nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn cười cười:
- Không có gì.
- Tướng gia.
Mấy tên y sư thấy Dạ Dương liền cung kính hô.
Dạ Dương nhẹ gật đầu, nhàn nhạt hỏi:
- Hiện tại tình huống của chưởng viện như thế nào?
- Hôm nay người tới quét dọn trông thấy chưởng viện động ngón tay, chúng ta liền vội vàng chạy tới kiểm tra, phát hiện chưởng viện quả thật có chuyển biến tốt, tin tưởng qua không bao lâu sau, liền có thể tỉnh lại.
- Thế nhưng lần trước các ngươi không phải nói như vậy.
Dạ Dương lạnh giọng nói ra.
Mấy tên y sư lập tức quỳ trên mặt đất:
- Tướng gia, cho dù ngài cho chúng ta mượn mấy cái lá gan, chúng ta cũng không dám lừa gạt ngài, lần trước chẩn bệnh đúng là như thế, nhưng lần này cũng là thật, chúng ta cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Dạ Côn đứng ở bên cạnh không nói, lần trước nghe Cổ Sâm Thụ nói, chưởng pháp kia gọi là gì ấy nhỉ?
Chưởng pháp này rất chí mạng, người trúng chiêu trên cơ bản không thể cứu, hơn nữa Nguyên Tôn Kiếm Đế ra tay, không chết đã coi như là kỳ tích, thế mà còn có thể tỉnh lại, thật thần kỳ.
Dạ Dương nhìn Thương Minh trên giường một chút, vẻ mặt không tốt chút nào.
Dạ Minh cùng Dạ Côn cũng nhìn thoáng qua, Thương Minh nằm trên giường ngủ say sưa, mặt đều có chút hồng nhuận phơn phớt.
Tựa như mới vừa ăn no xong.
Dạ Côn còn tưởng rằng Thương Minh đã tỉnh dậy, kết quả thế mà chỉ là động động, thật thất vọng.
Ba người lập tức đi ra khỏi phòng, những người phía ngoài vẫn một mặt cảnh giác, rõ ràng uy vọng của Thương Minh tại Thiên La Viện không nhỏ.
Đi trên đường lớn Thiên La Viện, Dạ Dương bỗng nhiên nói ra:
- Kỳ thật Thương Minh chết ngược lại tốt hơn.
- Đúng vậy.
Dạ Minh rất đồng ý, nếu như Thương Minh chết, Thiên La Viện sẽ rơi vào trong tay Dạ gia, hiện tại đột nhiên tỉnh lại, thật là khiến Dạ gia trở tay không kịp.
Dù sao trước đó chẩn bệnh nói rằng sẽ không thể tỉnh lại, hơn nữa quả thật chính xác, Dạ gia cũng không có đi quản, lựa chọn chờ lấy... đợi đến thời gian nhất định, liền đổi Thương Minh là được, khi đó Thiên La Viện cũng sẽ không nói cái gì.
Hiện tại lại khác.
- Con cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quặc.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Kỳ quặc chỗ nào?
Dạ Minh tò mò hỏi.
- Thời gian này thật quá trùng hợp, Nguyên Tôn Kiếm Đế vừa mới chết, Thánh Điện tới, Thương Minh cũng tỉnh.
Dạ Minh nghe xong hít một hơi thật sâu, chuyện hôm nay sao cứ lần lượt kéo đến.
- Cha, nhị bá, con đi trước.
Dạ Côn quyết định đi tìm Hoa Sa La hỏi một chút, dù sao lần này trở về, vẫn chưa đi tìm nữ hoàng nói chuyện phiếm đây.
Nhìn xem nhi tử chạy đi, Dạ Minh cũng không nói gì, hai tay cắm ở trong tay áo.