- Mẫu thân của Thái Tử, là ta sai người giết chết.
Dạ Côn biến sắc, khó có thể tin nhìn La Sát, hoàn toàn không biết La Sát đến cùng muốn làm gì.
- Nhưng mà mẫu thân của Thái Tử cũng không phải người tốt, đã sớm đầu nhập vào ta... cho nên đại ca ca ngươi cũng không cần quá thương tâm.
La Sát còn an ủi Dạ Côn.
- Dù sao mẫu thân của Thái Tử còn âm thầm an bài ám sát ngươi đây, hơn nữa còn thành công.
- Nguyên lại chuyện lần trước là mẫu thân của Thái Tử làm.
Dạ Côn hiểu ra, nguyên lai là như thế, vậy liền nói thông được.
La Sát uống một ngụm cháo, tiếp tục nói:
- Đêm qua, Thái Tử giết tình nhân của mình đi.
- Giết?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, không phải nói chia tay sao?
- Đúng vậy, bởi vì tình nhân của Thái Tử cũng là người của ta, có lẽ bị phát hiện.
La Sát nhỏ giọng nói ra, sợ bị người khác nghe trộm được.
Dạ Côn một mặt mộng bức, cảm giác mình cùng La Sát là cùng một bọn, bây giờ đang trao đổi tình báo.
Chẳng qua là ngàn vạn lần không nghĩ tới, Thanh Vũ cũng là người của bọn họ, hơn nữa đêm qua bị phát hiện! Đến cùng là bị phát hiện như thế nào... chẳng lẽ lại là gia gia?
Đoán chừng không ai ngờ được, không phải nàng bị phát hiện, mà chỉ thuần túy bị Dạ Tư Niên giết chết.
Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Tại sao ngươi lại nói cho ta biết những chuyện này?
- Đây cũng không phải chuyện quan trong, hơn nữa. .. nói cho đại ca ca, cũng không phải nói cho người khác biết.
- Ta là người Dạ gia.
Dạ Côn nghiêm túc nói ra.
- Ngươi không phải người Dạ gia.
Nghe La Sát nói như thế, Dạ Côn lập tức cứng đờ...
Mà La Sát che cái miệng nhỏ nhắn, giống như nói chuyện không nên nói, hơi hơi quệt mồm, bộ dáng tự trách.
- Sao ngươi lại biết chuyện này?
Dạ Côn thấp giọng hỏi.
La Sát lắc đầu:
- Đại ca ca, chuyện này không thể nói a, phải giữ bí mật.
- Có tin ta bắt người, nhường ép người nói ra hay không.
Dạ Côn hung dữ nói ra.
La Sát làm mặt khổ nói:
- Đại ca ca, ngươi thế mà uy hiếp ta, ta còn tưởng rằng ngươi là người tốt, cho nên mới nói cho ngươi.
- Vậy ngươi nên nói cho ta biết nhiều chuyện hơn đi.
- Ta không nói, đại ca ca vừa rồi hung dữ với ta...
La Sát chu lấy cái miệng nhỏ nhắn, quay đầu sang chỗ khác, một bộ phát tính tình tiểu hài tử.
- Ta sẽ không hung dữ với ngươi.
Da Côn sờ lên tóc hoa của La Sát, hắn rất có kinh nghiệm hống hài tử.
Nhưng mà La Sát hừ một tiếng:
- Hừ, tức giận, không thèm.
La Sát còn khó hống hơn nữ nhi của mình, nhìn Độc Phượng ở bên cạnh, nàng cũng một mặt bất đắc dĩ.
Nhưng mà sau nửa ngày, Dạ Côn liền biết cái gì gọi là ngồi cao.
Nguyên lai là ngồi ở trên vai mình.
- Đại ca ca, bên kia đi, bên kia có trò hay!
La Sát sướng đến phát rồ rồi, la lớn.
Dạ Côn vì tình báo nên cũng liều mạng, nhưng từ chỗ cha vợ biết được, La Sát hẳn là người tội ác tày trời, nhưng ở chung mấy ngày, cũng không có cảm giác như vậy, ngược lại còn cho hắn tình báo.
Cả buổi trưa, Dạ Côn liền bồi La Sát chơi khắp nơi, mặc dù ở Thái Kinh, thế nhưng Dạ Côn chưa từng đi chơi qua như thế, nếu không có La Sát, hắn quả thật không biết Thái Kinh có rất nhiều thứ thú vị, Dạ Côn cảm thấy sau có thể dẫn thê tử tới, mình cũng đã rất lâu không
bồi các nàng.
- Đại ca ca, ta đói, muốn ăn vịt nướng.
La Sát sờ lên bụng, tội nghiệp nói ra.
Đối với lượng Cơm La Sát ăn, Dạ Côn đã kiến thức qua.