Tuy người ta hay nói: “Không có ruộng bị cày nát, chỉ có trâu mệt chết”,
Nhưng mà “ruộng” như ta đây cũng chẳng dễ chịu gì, bị cày tới cày lui, ngày nào cũng bị đè ra chà xát, thì ai mà chịu nổi?
Thời gian kéo dài, ta thật sự đuối sức, mắt thâm quầng cả lên.
Thái phu nhân nghe chuyện thì vui như mở cờ trong bụng, ban thưởng ào ào như nước chảy.
Cũng phần nào bù đắp cho nỗi “thương tổn” của ta.
Cứ thế, nửa tháng trôi qua.
Đêm đó, vân tán vũ tê, cuộc mây mưa vừa dứt.
Ta gối đầu lên ngực Lý Tú Khiêm, nằm nghỉ lấy hơi.
Hắn ôm ta trong tay, bất chợt nói:
“Ngươi cũng ngoan đấy.”
Có lẽ vì Lý Tú Khiêm đã quá lâu không gần gũi nữ sắc, nên gần đây trong phủ, không ít hạ nhân kéo đến chỗ ta nịnh nọt, lấy lòng.
Có người xin việc, có người nhờ vả, chắc bọn họ tưởng ta là sủng thiếp của Lý Tú Khiêm.
Nhưng ta biết rõ mình là ai, có thân phận gì, nên đều lịch sự từ chối bọn họ.
Dù ta mất trí nhớ, nhưng ta vẫn biết cách cư xử cho đúng.
Xem ra trong phủ, không chuyện gì có thể qua mắt Lý Tú Khiêm.
Ta nghĩ một lát, mới dè dặt hỏi:
“Người… Sẽ không đem thiếp đi bán nữa chứ? Phải không?”
Tuy nhìn thì có vẻ thân mật, nhưng ta vẫn luôn bất an trong lòng.
Lý Tú Khiêm ngẩn người, nói:
“Từ trước đến giờ… Đây là điều khiến ngươi sợ hãi như vậy sao?”
Ta gật đầu, rồi kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.
“Khi tỉnh lại, thiếp đã không nhớ nổi tên họ, không biết mình từ đâu đến.”
“Kẻ buôn người nói thiếp bị gia đình bán đi, Nhưng có lần ta vô tình nghe lén bà ta nói chuyện, Mới biết ta là bị họ vớt lên từ dưới sông.”
Dù biết mình xuất thân từ gia đình đàng hoàng, nhưng ta là một nữ nhân yếu đuối, tay không tấc sắt, chẳng có bằng chứng, cũng chẳng bảo vệ được chính mình.
Ta cúi đầu, lòng chùng xuống:
“Thiếp không muốn rơi vào chốn phong trần. Nếu một ngày nào đó, người nhà thiếp tìm được thiếp… Họ sẽ đau lòng biết bao.”
Ta biết mình có gia đình,
Mỗi khi nghĩ đến chữ “nhà”, lòng ta lại ấm áp lạ kỳ.
Chắc chắn gia đình ta cũng đang đi tìm ta!
Nếu trong nhà có chút tiền,
Chắc chắn họ sẽ chuộc ta về được!
Ánh mắt Lý Tú Khiêm hiện lên một tia thương xót:
“Vân Cẩm, chuyện đã đến nước này… Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Bảo vệ ta ư?
Nhưng… Ta vẫn không có danh phận gì cả.
Nghe hay thì là thiếp thất, nghe thẳng ra thì ngay cả tiểu thiếp cũng chẳng được tính.
Xem ra, vẫn là phải có thai sớm mới chắc ăn.
Nghĩ đến đây, ta ôm chặt lấy Lý Tú Khiêm:
“Quận vương, xin người thương xót thiếp…”
Ánh mắt hắn sâu thẳm, đôi tay mạnh mẽ siết lấy eo ta, cười khẽ: