“Nếu là ngày trước, chắc nàng đã tranh thủ sờ thêm vài lần rồi đấy.”
…
Được rồi!
Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa!
Cuối cùng, xe ngựa dừng lại ở một con hẻm quen thuộc.
Chính là trước cổng viện của Thẩm Vân Sinh khi xưa.
Hắn đứng đó, trong y phục nguyệt bạch, khiến tim ta chợt lạc nhịp —
Cứ như thể hắn thật sự lại là Thẩm Vân Sinh của những ngày ấy.
Ta vẫn không hiểu nổi:
Một vị thiên tử cao cao tại thượng, cớ sao lại hạ mình sống cuộc đời dân dã khi xưa?
Yến Tầm nắm lấy tay ta, nụ cười thản nhiên trên môi:
“Cùng trẫm diễn một vở kịch.”
26
Cánh cổng viện mở ra.
Bên trong vang lên giọng của một phụ nhân:
“Là Vân Sinh về đó sao?”
Là mẫu thân của Thẩm Vân Sinh.
Bà ho khẽ mấy tiếng, giọng khàn nhưng vẫn ấm áp.
Căn phòng sạch sẽ tinh tươm, song lại vắng lặng đến lạnh lẽo.
Yến Tầm nhìn thấy Thẩm mẫu, trên gương mặt lạnh lùng bỗng phủ một tầng dịu dàng hiếm thấy.
Hắn giơ tay ra hiệu:
“Mẫu thân, nhi tử đã về.
Mọi việc đều đã thu xếp ổn thỏa.”
Hóa ra, Yến Tầm lấy cớ rằng hắn ra ngoài thành thu hoạch lúa.
“Mẫu thân, nhi tử còn đào được một rương vàng trong ruộng.
Từ nay người không còn phải chịu khổ, cũng không cần lo lắng chuyện tiền thuốc nữa.”
Yến Tầm… thật đúng là người con hiếu thuận.
Thẩm mẫu mắt rưng rưng lệ:
“Đứa trẻ ngoan… con khổ rồi.”
Ánh mắt bà dừng trên người ta:
“Tang Cẩm Cô nương, con cũng đến rồi à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Sinh đã kể, cảm ơn con đã giúp đỡ nó.”
Ta vội xua tay liên tục:
“Không dám, không dám…”
“Vân Sinh, con vào xem thuốc của ta nấu xong chưa.”
Thẩm mẫu ra dấu.
Yến Tầm ngoan ngoãn nghe lời, lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại ta và Thẩm mẫu.
Nét cười hiền hậu nở trên gương mặt bà:
“Tang Cẩm Cô nương, ta biết… con trai ta đã không còn nữa.
Người trước mắt đây – Vân Sinh này – là một người tốt.
Làm mẹ, sao ta có thể không nhận ra?”
“Vân Sinh… đừng vì ta mà quên cả bản thân mình.”
“Còn con, Tang Cẩm, con là một cô gái tốt.
Ta nhìn ra được… Vân Sinh nó để tâm đến con.”
Hóa ra, Thẩm mẫu sớm đã biết tất cả.
Yến Tầm trở lại, bưng chén thuốc, cẩn thận đút từng muỗng cho Thẩm mẫu.
Trước khi rời đi, Thẩm mẫu khẽ nói:
“Vân Sinh… muốn làm gì thì cứ làm.
Đừng bận lòng vì ta.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nghe mà lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Trên đường hồi cung, Yến Tầm kể cho ta nghe mọi chuyện.
“Ba tháng trước, trẫm bị nghịch đảng truy sát.
Một người câm điếc đã cứu trẫm, đưa trẫm ẩn vào ruộng ngô.
Không ngờ bọn chúng quay lại, phát hiện ra hắn.”
“Người ấy… có tới chín phần giống trẫm.
Chúng nhầm hắn là trẫm, một kiếm đ.â.m xuyên n.g.ự.c hắn.”
“Hơi thở cuối cùng của hắn, vẫn không yên lòng về mẫu thân mình.
Hắn ra dấu, từng động tác ta ghi khắc tận tim:
‘Mẫu thân, nhi tử bất hiếu, kiếp sau sẽ báo hiếu người.’”
“Sau này trẫm tìm người học thủ ngữ, rồi đến Thẩm gia, thay hắn tận hiếu.”
“Chỉ cần bà vui, trẫm nguyện cả đời này làm Thẩm Vân Sinh.”
Hóa ra là vậy.
Không ngờ một Yến Tầm lạnh lùng như băng, lại có thể có một mặt dịu dàng, ấm áp đến thế.
“Tang Cẩm, nàng… có bằng lòng ở bên ta không?”
“Ta…”
Ta còn chưa kịp đáp, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.
Tần công công hốt hoảng kêu lên:
“Bệ hạ! Có thích khách!”
“Tang Cẩm Cô nương, bảo vệ bệ hạ!”
Toàn thân ta lập tức căng lên, bản năng sát thủ trỗi dậy.
Ta luôn mang theo bên mình một con d.a.o găm nhỏ – lúc này chỉ đủ để phòng thân.
Nếu thật sự rơi vào hỗn chiến, ta e khó mà chiếm lợi thế.
Yến Tầm ngồi trong xe, sắc mặt vẫn trấn định như cũ – quả là bậc đế vương từng trải mọi sóng gió.
Tiếng binh khí va chạm bên ngoài càng lúc càng gần.
Hôm nay Yến Tầm ra cung mang theo ít người, nghe động tĩnh, e là sắp bị vây kín rồi.