Gót giày của thống quân chiếm đóng dẫm lên đường đá phiến Tân Phong Trấn, đã có năm niên đầu. Tuyết, là lần thứ năm rơi xuống.
Tân Phong Trấn cùng với Bối Giang Uyển, là một trong hai tòa địa phận chiến lược ở Đông Bắc, những ngày này của thành trấn vẫn duy trì mấy phần quang huy của thời đại cũ. Đầu đường cuối ngõ, tiếng vọng của giày quân đội đạp qua phiến đá xanh, đã từ tiếng chuông báo động ban sơ, trở thành thứ âm thanh tầm thường không còn gì lạ.
Sáng sớm hôm nay, sắc trời xám mờ, bọt tuyết vụn nhỏ như hạt muối rắc xuống, chạm đến mặt đất liền hóa thành vệt ướt. Đầu hẻm Tây khu, quán cà phê lộ thiên kề sát đường ray sắt lạnh băng, bình thường người qua kẻ lại lũ lượt, bất quá hôm nay, việc buôn bán so với ngày thường tiêu điều mấy phần. Gió lạnh cuộn theo mùi vụn than, từ trong hẻm xuyên qua, khiến cho số khách không nhiều đều rụt chặt cổ lại.
Thỉnh thoảng, phương xa truyền đến tiếng còi tàu, một tiếng rít dài trong sương lạnh của buổi sớm, báo hiệu lại một đoàn tàu nữa, sẽ chở đầy quân hỏa hoặc vật tư xuất trấn.
Tại một góc không người hỏi đến, bên cạnh hai chiếc bàn mỗi bàn có một người đàn ông đang ngồi. Bọn họ quay lưng về phía nhau, cách nhau ba thước, tư thái cố ý đến độ gần như quái dị, giống như hai kẻ qua đường không liên quan đến nhau, mặc cho khí lạnh xung quanh trôi chảy.
Một người đội mũ vải cũ, vành mũ kéo xuống rất thấp. Giữa ngón tay hắn kẹp một điếu thuốc, điểm sáng đỏ rực của đầu thuốc dưới sắc trời u ám chập chờn bất định, trong tay đang một tờ Nhật báo Tân Phong bị hắn lật đến xào xạc. Ánh mắt tựa như ngưng đọng giữa các hàng chữ, thực chất đã sớm mất đi tiêu cự, toàn bộ tâm thần đều dùng vào lời thì thầm đang ép ra từ cổ họng.
Người còn lại quấn mình trong chiếc áo gió dài màu sẫm, đang bằng một sự chậm rãi gần như mang tính nghi thức, nhấp từng ngụm cà phê nóng. Hắn tựa hồ đang thưởng thức trận tuyết đầu mùa, lại hoặc đang dùng khóe mắt đánh giá đội tuần tra đi qua bên kia đường. Tuy nhiên, toàn bộ tri giác của hắn đã thu thành một tia, bắt lấy giọng nói vo ve đứt quãng, tựa như muỗi kêu từ phía sau lưng.
“Lão Lưu,” người đàn ông ngậm điếu thuốc rốt cuộc mở miệng, giọng nói lẫn trong tiếng sột soạt khi lật báo, “Cái lưới giăng ở Tân Phong trấn, sắp hỏng rồi.”
Trung niên nhân được gọi là Lão Lưu không quay đầu. Hắn nâng tách cà phê, đưa đến bên môi, nhân động tác thổi tan hơi nóng lãng đãng, mà gửi đi lời nói của mình, cũng trầm thấp như vậy: "Cố Dã, lão đệ ngươi lần này chắp nối gấp gáp như vậy, chọn ở đây lại càng mạo hiểm. Xảy ra chuyện rồi sao?"
"Mạng lưới tình báo," người đằng sau, hiển nhiên là Cố Dã, giọng điệu bình ổn hệt như đang đọc tin tức trên giấy báo, "đã xảy ra sai sót lớn. Vài đồng chí cốt lõi thân phận bại lộ, ba người đã bị bắt, sống chết chưa rõ. Những người còn lại, đang khẩn cấp rút lui."
Bàn tay Lão Lưu đang cầm tách chợt siết. Hơi ấm của thành tách, lại không chút nào xua tan được cái lạnh đang bò dọc theo sống lưng. Lão nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu nâu sẫm đang lay động trong tách, trên đó phản chiếu khuôn mặt âm trầm của chính mình. "Chuyện này không có khả năng, bọn họ đều là cốt cán đã trải qua sàng lọc lâu dài, mỗi một tuyến đều liên lạc một chiều, sao lại có thể bại lộ thành mảng!" Lão dừng một chút, lẩm bẩm theo ý nghĩ, "Trừ phi..."
"Có thể là nội bộ." Cố Dã thay hắn nói ra. "Có gián…"
Lão Lưu nghe vậy chưa đáp, yết hầu nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Nhưng đối phương dường như cũng chưa nắm được toàn cục," Cố Dã tiếp tục nói, hắn dụi tắt tàn thuốc vào chân bàn, động tác sạch sẽ gọn gàng, "nếu không giờ khắc này huynh và ta cũng sẽ không an ổn ngồi ở đây. Bất quá đã thỉnh ý của cấp trên, chính là duy trì tĩnh lặng, tùy cơ ứng biến."
Phía xa, truyền đến tiếng còi tàu hỏa đầu tiên, tương đối ồn, từ xa đến gần, đây cũng chỉ là chuyện thường tình.
"Các đồng đội bị bại lộ rút lui đi về đâu?" Trong giọng Lão Lưu đã mang một tia nóng nảy.
"Những người thân phận bối cảnh trong sạch, rút về căn cứ. Những người có liên lụy quá sâu với vùng chiếm đóng," Cố Dã lật qua một trang báo, mắt liếc nhẹ về phía đường xa, đáp, "gấp rút xuất ngoại, tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió."
"Cục diện đã bại hoại đến mức này," Lão Lưu đè thấp giọng, "có nên cầu viện lực lượng phía Kháp Liên không? Lực lượng ở Tân Phong Trấn gần như bị rút sạch, chúng ta có khác gì người mù và điếc, không cách nào nắm bắt được động thái của quân địch."
"Không được. Chuyện này hoặc có liên quan đến Kháp Liên, hoặc không liên quan. Trước khi thân phận của nội gián được làm rõ, bất kỳ kêu gọi nào cũng là dẫn lửa thiêu thân. Ta đã báo cáo lên trên, chờ đợi chỉ thị. Trước lúc đó," ánh mắt của Cố Dã từ phía trên tờ báo ngước lên, dường như đang nhìn cảnh đường phố, nhưng thực chất là hướng về đội tuần binh vừa lướt qua bên kia lề đường phía xa xa, "tránh xa đám Cảnh Binh một chút, gần đây hành động của lão huynh có hơi nóng vội rồi."
Tiếng còi phía xa lại vang lên, lần này, đã là tiếng gầm chấn động tai. Đường ray bắt đầu rung nhẹ, một luồng khí lưu lớn mạnh báo hiệu sự lướt ngang của một đoàn tàu khác.
Ánh mắt Lão Lưu hướng về đoàn tàu đang phun khói trắng, từ nhỏ biến thành lớn. "Biết rồi. Ngươi, cũng vạn sự cẩn thận."
"Chúng ta rút."
Khoảnh khắc lời vừa dứt, đoàn tàu đồng dạng lao tới. Bánh xe nghiến qua đường ray phát ra tiếng nổ đinh tai, từng toa từng toa xe mang theo áp lực gió cực lớn lướt qua trước mắt, che khuất tất cả tầm nhìn, nuốt chửng mọi âm thanh.
Khi chiếc đèn đuôi màu đỏ của toa xe cuối cùng biến mất ở cuối đường ray, cơn gió lạnh ở đầu hẻm lại một lần nữa tràn vào, thổi bay tờ báo trên bàn.
Hai người đàn ông đã không thấy tung tích.
Trên chiếc bàn, một cà phê đã nguội lạnh. Trên chiếc bàn còn lại, tờ Nhật báo Tân Phong đó bị bỏ lại một cách tùy tiện, một góc của trang nhất, chẳng biết từ khi nào bị đầu thuốc lá đốt ra một lỗ khuyết cháy đen…
Phía nam quán cà phê, cách bốn ngã tư đường, cửa của một lữ điếm cũ kỹ bị đẩy ra từ bên trong, một bóng người lặng lẽ vụt ra, ngay sau đó lại khẽ khàng khép cửa lại.
Đó là một nữ tử trông chừng niên phương hai mươi hai, đầu đội một chiếc mũ nỉ màu sẫm giữ ấm, chiếc áo gió rộng lớn đem thân hình linh lung của nàng che giấu hoàn toàn. Nàng hai tay đút sâu trong túi áo, dưới chân đạp lên lớp tuyết đọng mỏng, đi sát theo chân tường ven đường. Thân trang phục này gắng sức cũng khó mà nổi bật giữa đám đông, nhưng chất liệu của chiếc áo gió lại bất tầm thường, là loại lụa tơ tinh luyện sẽ ánh lên quang trạch tựa sóng nước dưới ánh sáng. Nếu nói nàng là tiểu thư của một thương hộ giàu có nào đó ở Tân Phong Trấn này, cũng sẽ không ai hoài nghi.
Bước chân của nàng không vội vã, thậm chí mang mấy phần thong dong, nhưng đôi mắt giấu dưới bóng của vành mũ kia lại không một khắc ngơi nghỉ, như mèo tuần đêm cảnh giác quét qua góc phố, cửa sổ cùng mỗi một con hẻm tối tăm. Vài bông tuyết lác đác xoay tròn trong không trung, lững lờ rơi xuống, có mấy mảnh không nghiêng không lệch, vừa hay rơi trên hàng lông mi dài và hơi cong của nàng. Xúc cảm lạnh băng mà nàng cũng không chớp mắt.
Rẽ qua một góc phố, xuyên qua một con hẻm nhỏ vắng vẻ người đi, hơi nóng bốc lên từ một tiệm trà sớm ven đường hòa cùng mùi thơm của thức ăn sớm. Phía sau cửa sổ kính, mấy ánh mắt nhàn tản dính trên bóng hình đơn bạc của nàng, đảo một vòng, rồi lại chán chường thu về. Ở tòa thành thị này, một nữ tử trẻ tuổi đi một mình, vẫn chưa đủ để tạo thành một đạo phong cảnh đáng nhìn thêm một cái.
Không bao lâu, tòa căn hộ thấp tầng quen thuộc kia liền lộ ra đường nét ở cuối con hẻm. Trong cửa sổ tầng hai, mảnh ánh sáng đèn neon tối màu kia vẫn đang sáng, đem một khoảnh đất ướt sũng hắt lên một màu sắc ái muội. Ngọn đèn này từ đêm qua khi nàng rời đi đã sáng, giờ khắc này vẫn chưa tắt.
Khi nàng chỉ còn cách cửa vòm của tòa chung cư hơn mười bước chân, bước đi đột nhiên khựng lại.
Phía sau, truyền đến một tia tiếng động lạ. Âm thanh đó cực nhẹ, tựa như đế giày quệt qua một viên sỏi, nhưng lại không thể thoát khỏi đôi tai đang căng cứng của nàng. Nàng không lập tức quay đầu, mà duy trì tốc độ bước đi vốn có, tựa hồ như không hề hay biết. Ngay tại lúc đi đến giao điểm của hai con hẻm nhỏ, bóng hình sắp bị vách tường che khuất trong khoảnh khắc, nàng đột ngột xoay người, ánh mắt như lưỡi đao bén đâm về phía âm thanh phát ra.
Trên nắp một thùng rác đọng đầy nước mưa ở góc hẻm, một con mèo đen bị động tác của nàng kinh động, “meo” một tiếng, cong người lên, tức thì nhẹ nhàng nhảy một cái, biến mất trong bóng tối trên đầu tường.
Đường vai căng cứng của nàng từ từ thả lỏng, gần như muốn tuột ra một tiếng thở dài tự giễu.
“Chỉ là một con mèo…” nàng thấp giọng lẩm bẩm, dường như đã hoàn toàn buông xuống cảnh giác, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
Tuy nhiên, đồng dạng kế tiếp khi nàng chuẩn bị động, hoàn toàn không có điềm báo, nàng cấp tốc vặn eo xoay người lại! Lần động tác này so với vừa rồi nhanh hơn mấy lần, nhanh như điện quang hỏa thạch. Một tay đã từ trong túi áo gió đột ngột rút ra, vững vàng giơ lên, họng khẩu súng ngắn đen ngòm thẳng tắp chỉ về phía nơi không một bóng người sau lưng mình.
Không, không phải không một bóng người.
“Tỷ tỷ!”
Một bóng người từ trong bóng tối góc tường loạng choạng mất đà vươn ra, vừa hay đâm sầm vào họng súng lạnh băng của nàng. Đó là một thiếu niên trạc mười ba mười bốn tuổi, hắn kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch, theo bản năng giơ hai tay lên, làm ra tư thế đầu hàng, trong miệng bất giác phát ra tiếng kêu kinh hãi đã biến điệu.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, cánh tay cầm súng của thiếu nữ cứng đờ, sát khí lăng lệ trong mắt tức thời tan đi, hóa thành một mảnh kinh ngạc. Nàng từ từ hạ súng lục xuống, nhanh chóng thu lại vào túi áo món vũ khí chí mạng kia.
“Nhất Viễn? Sáng sớm tinh mơ thế này, sao đệ lại ở đây?” Giọng nàng có phần truy vấn, “Giờ này, đệ không phải nên ở học đường sao?”
Thiếu niên được gọi là Nhất Viễn lúc này mới buông tay xuống, hai tay đút lại vào túi quần, bĩu môi, cố gắng che giấu sự kinh hãi vừa rồi: “Tỷ, hôm qua ta không phải đã nói rồi sao, hôm nay trường học có Cảnh binh đến kiểm tra, toàn thể học sinh nghỉ. Chỉ có các lão sư tiên sinh mới phải ở lại trường ứng phó.”
Thiếu nữ chợt hiểu ra gật đầu: “Thì ra là vậy. Vậy đệ ra ngoài sớm thế làm gì?”
“Trong bụng trống rỗng, trời lại lạnh, nên muốn ra ngoài tìm chút đồ nóng. Trái lại là tỷ mới nên bị hỏi đó,” Nhất Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt liếc về phía túi áo nàng vừa giấu súng, “một đêm không về, còn… còn mang theo súng…”
Nghe vậy, sắc mặt nữ tử sa sầm, lập tức đưa ngón trỏ lên môi, làm với hắn một động tác im lặng: “Suỵt! Việc này không thể rêu rao. Nhất Viễn, nghe ta nói, chúng ta lập tức trở về thu dọn hành trang, chuẩn bị rời khỏi đây.”
“Rời đi? Vì sao?” Nhất Viễn ngơ ngác, “Ngày mai đệ không phải còn phải đi học sao?”
Thiếu nữ không dừng bước, một bên kéo cậu nhanh chân đi về phía căn hộ, một bên hạ thấp giọng trả lời: “Từ ngày mai, không cần đến học đường nữa. Không có thời gian giải thích, mau đi.”
Nhất Viễn bị nàng lôi đi, loạng choạng theo kịp, miệng lẩm bẩm: “Rời đi?”
Mặc dù trong lòng bị sự nghi hoặc to lớn lấp đầy, nhưng vẻ mặt của tỷ tỷ, cái loại thần tình hỗn tạp giữa quyết tuyệt và nguy cấp mà hắn chưa từng thấy qua, khiến hắn đem tất cả câu hỏi nuốt ngược trở vào, chỉ lẳng lặng tăng nhanh cước bộ.
Rời đi? Vì sao phải rời đi?
Trong ký ức bảy nổi ba chìm của hắn, cộng thêm những thông tin sau này tự mình lân la học được, chỉ biết bảy năm trước, Thống quân phát động phản công tổng lực, triệt để đánh tan quân kháng chiến, đem Trung Châu, Lục Cương cùng Nam Đô toàn bộ sáp nhập và thu vào vòng kiểm soát.
Nhất gia của hắn, cái thương gia thế gia thanh danh hiển hách, buôn bán thịnh vượng kia, đến nay vẫn ở Nam Đô xa xôi. Ký ức duy nhất có liên quan đến thời gian đó, có lẽ là một vị thúc thúc họ xa đêm khuya đến thăm, cùng phụ mẫu mật đàm. Sau đó, hắn và tỷ tỷ Nhất Sương của mình liền bị đưa đi, theo vị thúc thúc kia đến Lục Cương này.
Ban đầu, họ sống ở thành trấn Bối Giang Uyển lân cận. Sau này, không biết vì cớ gì, hai tỷ đệ lại chuyển đến trấn Tân Phong này, cũng cùng vị thúc thúc kia đến nay bặt vô âm tín. Họ ở nơi này một mạch mấy năm, lúc đến chẳng có đạo lý gì, bây giờ dường như càng không có lý do gì phải đi.
Hắn cũng như những thiếu niên khác đi học, sinh hoạt dư dả, tuy không sánh được với đám con cháu tài phiệt ở Lục Cương, nhưng cũng xứng là phú gia công tử.
Từ thời điểm rời gia đến nay, đều là tỷ tỷ Nhất Sương nuôi nấng dạy dỗ. Hắn không rõ tỷ tỷ rốt cuộc làm nghề gì để mưu sinh, bởi vì tiền tài mỗi lần Nhất gia của hắn gửi đến Lục Cương này nếu chỉ để tiêu vặt thì khó mà tiêu hết.
Nhưng về công việc của Nhất Sương, trong nhà có giấu súng liền thấy lạ, chỉ loáng thoáng nghe nàng nhắc qua, hoặc là Nhất Viễn hắn lén nghe ngóng được, là công vụ văn thư giao thiệp với Thống quân, trong đội Hiến binh Lục Cương dường như cũng có người quen.
Nhưng hôm nay, tỷ tỷ lại hoàn toàn không có điềm báo, cũng chưa từng thương lượng, mà quyết nhiên nói phải rời đi.