Hừ, kết hôn mà đưa về nhà . là hợp tình, hợp lý, càng hợp pháp. Quá đáng.
- “Cảm ơn chị nhiều hôm nay.” Cô mỉm lễ phép hỏi:
- “Chị tên gì? Sau dịp em mời chị một bữa.”
đáp bằng giọng chua chua:
- “ là Chu Sanh. Không cần khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà.”
Nhắc đến chuyện ăn uống, nhớ mời Hoài Từ ăn tối để xin từ chối phũ phàng, còn trêu chọc. Lòng bỗng nóng lên.
Ai thèm ăn cơm với cô chứ. ăn với đàn ông nhà cô . Không chỉ ăn, còn “ăn” luôn .
Nghĩ đến đây, suýt bật .
Nếu cô chắc sẽ “xé xác” mất.
- “Em là Tần Chân.” Cô gái dịu dàng tự giới thiệu.
- “Chị là hàng xóm của Hoài đúng ? Hôm nào em sẽ để đưa váy giặt sạch cho chị nhé.”
đang suy nghĩ lan man, để ý nhiều, chỉ ậm ừ:
- “Ừ, tùy thôi, cũng .”
xong mới nhận điều gì đó .
Cô gọi là “ Hoài”?
Cách gọi trang trọng, phần xa cách đó là kiểu xưng hô gì kỳ lạ?
Không giống bạn gái chút nào!
Trong lòng tỉnh táo ngay. Chẳng lẽ… hiểu lầm?
Không chần chừ, hỏi luôn:
- “Khoan , hai yêu ? Sao cô gọi như ? Không thấy kỳ lạ hả?”
Tần Chân ngẩn , kịp trả lời thì Hoài Từ bên cạnh nghiến răng:
- “Chu Sanh, cô ngoài ngay cho .”
---
Dù lúc đó Hoài Từ thật hung dữ, những bỏ ngay mà còn “thu hoạch” tin quý giá: Anh độc .
Hóa Tần Chân chỉ là đối tác công việc. Cô là giám đốc bên nhà xuất bản, còn là họa sĩ minh họa nổi tiếng – nổi tiếng đến mức search Google cả đống tranh ký tên.
Mỗi Tần Chân tới cũng chỉ để bàn công việc.
Thế là và cô thành bạn. Một tình bạn mang tính chiến lược, vì thêm nguồn thông tin rõ ràng về Hoài Từ.
Biết độc , tâm trạng như bơm m.á.u liên tục trong nhiều tuần.
bắt đầu tích cực “quét sóng” trong cuộc sống .
viện đủ lý do xuất hiện mặt : mượn nước tương, nhờ mở nắp chai, hết cơm thì sang “cọ” cơm nhà , thi thoảng rủ siêu thị, dụ ăn quán lề đường, thậm chí miễn cưỡng lôi công viên giải trí chơi trò trẻ con.