"Những bó hoa là Khương Xuyên gửi. Cửa tiệm cao cấp, giao hoa mỗi khác . Em từng từ chối, nhưng cứ tìm cách gửi, khiến mệt mỏi. Cuối cùng em mặc kệ, nhận vứt cho xong."
Ánh mắt Hoài Từ dần trỗi sáng, giọng trầm xuống:
"Sao em nổi giận?"
Anh dễ tha thứ, ai gây tổn thương, nhớ kỹ sót li. Khi thiếu tinh tế, đáng lẽ nổi điên. thế.
nửa thật nửa đùa:
"Tại mắt , em một cái là thích, nỡ giận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn ngượng ngùng, cứng mặt nhịn , tai âm thầm đỏ lên, lòng nhẹ nhõm như xoa dịu.
suy nghĩ tiếp:
"Em và Khương Xuyên quen mười năm, yêu năm năm. Từng là thanh mai trúc mã, yêu, phản bội, cuối cùng chia tay. Giờ nhớ chẳng còn chút luyến tiếc."
Một năm , lúc tình cảm ngọt ngào nhất, vội về xem buổi diễn của . Sau đó mừng rỡ ôm , lên kế hoạch chơi dài ngày. Hắn chỉ im lặng bảo cưới một ' hợp' .
phát điên, lạnh nhạt giải thích: trưởng thành, phù hợp quan trọng hơn tình yêu.
Chúng chia tay. Hắn biến mất nửa năm. Khi gần quên , , chịu nổi lãng quên, về.
Hắn vợ là Bạch Chi Thư tìm đến. Trước mặt cô , đóng vai đáng thương, đổ hết tội lên đầu : hồ ly tinh, kẻ thứ ba, quan hệ xã hội mờ ám… Hắn hủy sạch danh tiếng từng xây dựng.
Ba tháng , vực dậy từ đáy vực, sống như phượng hoàng.
Còn ? Sau khi gây rối, trốn biệt, tiếp tục gửi hoa như thể chỉ cần là đủ bù đắp tình yêu mục nát.
Thật nực .
Giờ đáng để nhắc đến nữa.
Hoài Từ dịu dàng ôm , ánh mắt trong veo chân thành:
"Anh hiểu ."
kể hết chỉ vì sợ hiểu lầm. Giờ gì nhưng hành động rõ ràng hơn vạn lời, chọn , tâm ý.
Mắt cay xè, khẽ hỏi:
"Hoài Từ, em thể tặng hoa ?"
Từ nay đừng để ý ai cầm hoa chờ em nữa. Trong lòng em, chỉ là duy nhất xứng nhận huy chương .
Anh trầm giọng đáp:
"Em cứ những gì em , Chu Sanh. Anh luôn thuộc về em."
, mắt rưng rưng:
"Có thể mãi mãi ?"
"Có thể."
Sáng hôm , tiễn cửa. Trong lúc ôm hôn quên trời đất ở lối , bỗng giọng vang lên khiến chúng cùng giật :