Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 91: Trạm Gác Mắt Đen



Chương 91: Trạm Gác Mắt Đen

Con rạch nhỏ bỗng trở nên chật chội như một cái quan tài.
Đội Mãng Xà nín thở, ép mình vào bờ lau sậy. Chiếc xuồng tuần tra bọc thép của địch, to lớn như một con cá sấu sắt, từ từ cập vào trạm gác. Cánh cửa container của trạm gác mở ra. Một tên sĩ quan mặc áo giáp đen, không mang phù hiệu, chỉ có biểu tượng con mắt không tròng trên vai, bước ra.
Những tên lính gác bồng súng, chào hắn theo kiểu nhà binh, một sự kỷ luật mà Tuấn chưa từng thấy kể từ ngày tận thế.
"Vật thí nghiệm thế nào rồi?" tên sĩ quan hỏi, giọng nói lạnh lùng.
"Báo cáo, đã 'thanh tẩy' xong," một tên lính đáp, chỉ tay về phía cái xác đang tan rã của Người Thức Tỉnh hệ Thủy. "Chúng tôi đang chờ hắn biến đổi hoàn toàn thành 'Nhiên liệu Huyết thanh'."
Tuấn siết chặt tay lại. "Nhiên liệu Huyết thanh?" Anh lẩm bẩm. Chúng không chỉ giết. Chúng đang thí nghiệm, đang thu hoạch những Người Thức Tỉnh.
Tên sĩ quan gật đầu, có vẻ hài lòng. "Tốt. Tăng cường cảnh giới. Lãnh Chúa đã dự đoán, sau khi Thần Nông sụp đổ, lũ chuột ở Tây Đô sẽ cử trinh sát đến. Bất cứ Người Thức Tỉnh nào, bắt sống nếu có thể. Kháng cự, thì 'thanh tẩy' tại chỗ."
Hắn ta quay đi, và cái loa trên trạm gác bỗng vang lên, phát ra một bản nhạc hiệu rợn người, rồi một giọng nói. Đó là giọng của tên Lãnh chúa 'Bóng Ma'.
"...Gửi toàn thể đồng bào Nam Kỳ. 'Trật Tự Mới' đã đến. Lũ 'Biến Dị' chính là nguồn gốc của dịch bệnh, là ung nhọt của nhân loại. Giao nộp chúng cho chúng tôi, và các người sẽ được bảo vệ. Che giấu chúng, các người sẽ bị 'thanh tẩy'..."
Đó là một đòn tâm lý chiến, một sự chia rẽ trắng trợn, đánh thẳng vào khối đoàn kết của bất kỳ căn cứ nào có cả người thường và Người Thức Tỉnh.
Tuấn biết, họ phải rời đi. Ngay lập tức.
Anh ra hiệu. Anh không khởi động động cơ. Anh đặt tay xuống sàn xuồng, nơi có những thanh kim loại gia cố. Anh nhắm mắt lại. Năng lực của anh, một cách tinh vi, truyền đến động cơ, đến chân vịt.
Chiếc xuồng không nổ máy. Nó chỉ lặng lẽ... trôi đi. Tuấn đang dùng chính năng lực của mình, biến chân vịt thành một mái chèo điện từ, đẩy chiếc xuồng lùi lại, nhẹ nhàng như một chiếc lá lục bình.
Một cuộc rút lui câm lặng.
Những tên lính Mắt Đen trên trạm gác, mải mê với việc chuyển giao ca, đã không hề hay biết, tử thần vừa lướt qua ngay dưới chân chúng.
Khi đã ra khỏi con rạch, về lại vùng sông an toàn, Tuấn mới dám khởi động động cơ. Chiếc xuồng gầm lên, rẽ sóng, lao đi như một mũi tên.
"Anh Hai..." My run rẩy. "Chúng... chúng coi chúng ta như súc vật..."
Tuấn không nói gì. Anh chỉ siết chặt tay lái. Lửa giận trong lòng anh, còn đáng sợ hơn cả ngọn lửa của Cường. Đây không còn là cuộc chiến sinh tồn. Đây là cuộc chiến vì nhân phẩm.