Tin tức về căn cứ "Hy Vọng" đã gây ra một cuộc tranh luận lớn trong ban lãnh đạo của Bình Minh. "Chúng ta không biết họ là ai. Có thể là một cái bẫy," Dũng nói, vẫn còn bị ám ảnh bởi con Dị Biến Thể. "Chúng ta đang rất an toàn ở đây. Đi ra ngoài lúc này là tự sát." "Nhưng nếu đó là sự thật thì sao?" Lan phản bác. "Một căn cứ lớn hơn, có nhiều người hơn, có nghĩa là có nhiều Người Thức Tỉnh hơn. Chúng ta không thể mãi mãi co cụm trong Làng Đại học này được. Tài nguyên rồi sẽ cạn kiệt." Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tuấn. Anh im lặng, nhìn vào tấm bản đồ Sài Gòn trên bàn. Khu Công nghệ cao Quận 9 không quá xa, nhưng để đến đó, phải vượt qua Xa lộ Hà Nội, một trong những con đường tử thần bậc nhất. Nhưng rồi, anh lại nghĩ đến con đường trở về An Giang. Một mình anh, hay một nhóm ba mươi người, không thể nào thực hiện được chuyến đi đó. Họ cần có một bàn đạp, cần có thêm đồng minh, cần thêm sức mạnh. Căn cứ Hy Vọng, dù nguy hiểm, nhưng lại là cơ hội duy nhất. "Chúng ta sẽ đi," Tuấn nói, giọng nói vô cùng kiên định, dập tắt mọi cuộc tranh luận. "Ở lại đây, là chấp nhận một cái chết từ từ. Đi ra ngoài, dù nguy hiểm, nhưng chúng ta mới có cơ hội sống, và có cơ hội để trở về nhà." Quyết định đã được đưa ra. Nhưng họ sẽ không từ bỏ căn cứ Bình Minh. Nơi này sẽ trở thành một tiền đồn, một ngôi nhà để họ quay về. "Chúng ta sẽ không đi tất cả," Tuấn vạch ra kế hoạch. "Tôi sẽ dẫn một đội tiên phong nhỏ, đi trước để do thám, xác minh thông tin. Nếu căn cứ Hy Vọng là thật và họ thân thiện, chúng ta sẽ thiết lập một con đường an toàn để di chuyển toàn bộ mọi người đến đó." Anh nhìn những người đồng đội đầu tiên của mình. "Chuyến đi này, sẽ là bước chân đầu tiên của Bình Minh, đi ra thế giới bên ngoài." Căn cứ Bình Minh, giống như một con chim non, sau những ngày tháng đầu tiên an toàn trong tổ, cuối cùng cũng đã quyết định, phải dang rộng đôi cánh, bay về phía một bầu trời đầy rẫy bão tố nhưng cũng tràn ngập hy vọng.