Tín hiệu sinh tử từ Cường 'Hỏa Long' không chỉ đến Dinh Độc Lập. Nó được phát trên tần số khẩn cấp. Trên boong "Phù Sa Hạm", đang neo đậu tại Bến Bạch Đằng, Giáo sư Bách và Lan cũng nghe thấy. Giáo sư Bách chết lặng. "Tuấn... không..." Lan, người con gái luôn mang trong mình sức sống của đất mẹ, bỗng bật khóc. Những giọt nước mắt của cô rơi xuống "Vườn Treo Cửu Long". "Không... Em không cho phép," cô thì thầm. "Lan!" Giáo sư Bách gọi. "Đại tá Long vừa ra lệnh 'Hỏa Vương'! Chúng ta phải chuẩn bị rút lui, hoặc là..." "RÚT LUI?" Lan quay lại, lần đầu tiên, đôi mắt hiền hòa của cô rực lên một ngọn lửa. "Tham mưu trưởng đang chết! Anh ấy đang chết ở Long An! Em là Năng Lực Gia hệ Thực vật! Em là người duy nhất có thể cứu anh ấy!" "Nhưng làm sao cháu đến đó được?" Giáo sư Bách tuyệt vọng. "Trực thăng bị bắn hạ hết rồi! Đường sông thì bị chặn! Đường bộ thì... ôi, cháu ơi, hàng chục cây số!" Lan không trả lời. Cô nhìn xuống dòng sông Sài Gòn, rồi nhìn về phía Thủ Thiêm, nơi vẫn còn là một khu đầm lầy, rừng rậm. Cô nhìn về hướng Tây Bắc, hướng của Long An. Cô đặt hai tay lên "Vườn Treo", nơi có hàng tấn đất và rễ cây lục bình. "Em sẽ đi," cô nói, giọng nói kiên định. "Đất liền, là lãnh địa của em." Cô dồn toàn bộ năng lực của mình. "Phù Sa Hạm" rung lên. "Vườn Treo Cửu Long", cả một mảng sà lan khổng lồ chứa đầy đất và thực vật, bắt đầu tách ra khỏi hạm đội mẹ. "Lan! Cháu định làm gì?" "Em sẽ tạo ra 'Con Đường Sống' của riêng mình!" Lan hét lên. Hàng ngàn, hàng vạn sợi rễ cây, rễ lục bình, từ "Vườn Treo" bung ra, đâm xuống lòng sông, rồi bám vào bờ bên kia. Chúng không tạo ra một cây cầu. Chúng tạo ra một cỗ xe khổng lồ. Những sợi rễ khổng lồ co lại, kéo cả mảng sà lan khổng lồ, lao lên bờ sông Thủ Thiêm, đè bẹp mọi thứ cản đường. "Em sẽ đi đường chim bay!" Lan hét lên, nước mắt giàn giụa. "Xuyên qua đầm lầy! Xuyên qua đồng ruộng! Em sẽ đến đó!" Cả một hòn đảo thực vật, do một cô gái nhỏ bé điều khiển, bắt đầu một cuộc hành trình không tưởng, cày nát mọi thứ, lao đi với tốc độ của một chiếc xe tải, hướng về phía Long An. "TUẤN! CHỜ EM! ANH KHÔNG ĐƯỢC CHẾT! EM KHÔNG CHO PHÉP ANH CHẾT!" Lời thề của 'Mầm Xanh' vang vọng. Một cuộc đua với tử thần đã bắt đầu, trong lúc tại Dinh Độc Lập, trận chiến cuối cùng cũng đã đến hồi kết.