Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 114: Cái Giá Của Phép Màu



Chương 114: Cái Giá Của Phép Màu

Cùng lúc đó, tại Tiền Đồn Thần Nông đổ nát.
"Ọc... khụ..."
Tuấn ho ra một ngụm máu đen. Cú "phán quyết" từ xa đã cứu cả Sài Gòn, nhưng nó cũng đã phá hủy chính anh.
Cái giá của phép màu là sự sống. Lớp "vỏ hàn" bằng lửa mà Cường tạo ra đã vỡ nát từ bên trong do áp lực năng lượng quá lớn. Anh đang chết dần vì xuất huyết nội.
"Đừng... đừng ngủ..." Cường 'Hỏa Long' tát liên tục vào mặt Tuấn. Hắn ta, vị Tư lệnh Lửa, giờ đây lại sợ hãi. Hắn ta sợ cái lạnh đang bao trùm lấy cơ thể Tuấn.
"Mạng... của mày... là của tao... Mày không được chết..." Cường lẩm bẩm như một kẻ mất trí.
Hắn ta nhìn thấy chiếc radio quân sự trên xe jeep, bị vùi lấp nhưng không hỏng hoàn toàn. Hắn ta lết tới, cố gắng khởi động nó. Vô ích. Ăng-ten đã gãy.
"Khốn nạn! Khốn nạn!"
"Ở... đây..."
Một giọng nói yếu ớt. Tuấn, bằng chút ý thức cuối cùng, đang chỉ tay vào một thanh cốt thép dài.
Cường hiểu ý. Hắn ta gầm lên, nhổ thanh cốt thép lên, cắm nó vào chiếc radio, dùng chính bàn tay đang rỉ máu của mình làm dây dẫn.
Chiếc radio "rè... rè..." lên, rồi bắt được tín hiệu.
Cường 'Hỏa Long' chộp lấy micro. Hắn ta không biết Sài Gòn đang chiến đấu. Hắn ta không quan tâm. Hắn ta chỉ biết một điều.
"TÂY ĐÔ! NGHE RÕ TRẢ LỜI!" hắn ta gào lên, dồn hết sức lực. "BẤT CỨ AI! CẦN THƠ! 'PHÙ SA HẠM'!"
Một khoảng lặng.
"BÁO CÁO TÌNH TRẠNG!" Giọng của Vy vang lên từ đầu dây bên kia, xen lẫn tiếng súng. "Tuấn đâu? Tham mưu trưởng đâu?"
Cường nhìn Tuấn, người đã lịm đi, hơi thở chỉ còn là một làn sương mỏng trong không khí lạnh.
"Hắn ta đã cứu chúng mày," Cường nghiến răng, giọng nói vỡ òa. "Hắn ta đã dùng 'phán quyết' từ xa. Cái bẫy Thần Nông... đã bị phá hủy."
"Ơn trời!" Vy reo lên. "Chúng tôi đang ở Dinh Độc Lập! Chúng tôi..."
"CÂM MIỆNG!" Cường gầm lên. "Nghe đây! Đây là Tín hiệu Sinh tử từ Long An!"
"Hắn ta đang chết! Vết thương ở vai... hắn ta sắp chết rồi! Tao đã hàn nó lại, nhưng nó vỡ rồi! Hắn ta cần y tế! Hắn ta cần Lan! NGAY LẬP TỨC!"
Sự im lặng bao trùm đầu dây bên kia. Họ, đang ở giữa trận chiến cuối cùng với một Giám Đốc đã biến dị. Còn người hùng của họ, người duy nhất có thể sánh ngang với những kẻ thù 'Cấp A', lại đang chết dần, cách đó hàng chục cây số.
"Cường..." Giọng Vy run rẩy. "Chúng tôi... không thể. Giám Đốc... hắn ta đã..."
"TA KHÔNG QUAN TÂM!" Cường hét lên. "TÌM CÁCH ĐI! NẾU HẮN TA CHẾT, TẤT CẢ CHÚNG TA SẼ CHẾT CHUNG!"