Cảng Cát Lái. Cú bắn tỉa của My như một phát súng lệnh. "TẤN CÔNG!" "Phù Sa Hạm" gầm lên, không còn kiêng dè. Những chiếc sà lan nhỏ hơn, do Chị Hai Hạnh chỉ huy, tách ra khỏi hạm đội mẹ, lao thẳng vào bến cảng. Quân Vàm Cống, những chiến binh sông nước thiện chiến nhất, tay cầm mã tấu và súng hoa cải, lao lên như những con sóng dữ. Nhưng quân Mắt Đen không dễ bị đánh bại. Chúng lùi về tuyến phòng thủ thứ hai, và kích hoạt những "vũ khí sống" còn lại. Một Người Thức Tỉnh hệ Thổ bị trói trên một cần cẩu, bị tiêm thuốc kích thích, gào lên trong đau đớn. Anh ta không thể kiểm soát năng lực của mình. Mặt đất của bến cảng rung chuyển, hàng loạt những mũi chông đá nhọn hoắt trồi lên, đâm xuyên qua đội hình của Chị Hai Hạnh. "LAN! VY! LÊN NGAY!" Đại tá Long ra lệnh. Đây không phải là lúc dùng vũ lực. Đây là lúc của sự chữa lành. Lan, được Dũng và Khoa bảo vệ, lao về phía Người Thức Tỉnh hệ Thổ. "Em cần đến gần anh ấy!" Họ chiến đấu qua làn đạn. Khi chỉ còn cách khoảng năm mươi mét, Lan dừng lại. Cô không tấn công. Cô đặt hai tay xuống mặt đất bê tông lạnh ngắt. Năng lực của cô, "Mầm Xanh", không chỉ để chiến đấu. Nó là sự sống. Những sợi rễ cây mềm mại, mang theo năng lượng chữa lành, len lỏi qua bê tông, tiếp cận Người Thức Tỉnh hệ Thổ. Chúng không tấn công anh ta. Chúng nhẹ nhàng quấn lấy tay chân anh, truyền vào một luồng sinh khí êm dịu. Người đàn ông đang gào thét bỗng khựng lại. Anh ta cảm nhận được hơi ấm của đất mẹ. Cơn đau đớn dịu đi. Những mũi chông đá từ từ hạ xuống. "Cảm... ơn..." Anh ta thì thầm, trước khi ngất đi. Cùng lúc đó, Vy và đội kỹ thuật của Giáo sư Bách đã chiếm được phòng điều khiển trung tâm của nhà tù. Cô không phá hủy nó. Cô cắm thiết bị của mình vào. "Tất cả các còng năng lượng! Đảo cực! Vô hiệu hóa!" Vy gõ lách cách trên bàn phím. "RẦMM!" Hàng loạt còng điện trên cổ những Người Thức Tỉnh bị giam giữ đồng loạt mở ra. Cuộc giải phóng Cát Lái đã thành công. Hàng chục Người Thức Tỉnh, kiệt sức, đói khát, nhưng đã tự do, lảo đảo bước ra. Họ nhìn Hạm Đội Phù Sa, nhìn lá cờ đỏ sao vàng trên vai Đại tá Long, và họ bật khóc. "Chúng ta... được cứu rồi..." Đại tá Long nhìn những người đồng loại của mình. Ông siết chặt tay. "Sài Gòn sẽ phải trả giá cho tội ác này. Toàn hạm đội! Mục tiêu tiếp theo: Trung tâm Quận 1! Đánh thẳng vào Dinh Độc Lập!"