Tận Thế Thiên Tai: Tích Trữ Hai Tỷ Vật Tư, Ẩn Mình Sống Sót

Chương 24



Sáng sớm bảy giờ Thẩm Tầm dậy rất sớm, chiên bánh trứng hấp sáu cái há cảo, ăn kèm với sữa giải quyết bữa sáng, bầu trời ngoài cửa sổ u ám, trên mạng đã cãi nhau ầm ĩ.

Nước A đã hạ nhiệt độ xuống âm bảy mươi độ, thực sự hiếm thấy, hơn nữa dự báo của chuyên gia về mưa lớn chính là hôm nay, ban đầu không ai tin, nhưng bây giờ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ai còn có thể phản bác được nữa.

Thẩm Tầm tắt điện thoại tùy tay ném lên ghế sofa, Lai Phúc bụng căng tròn nhảy phóc lên ghế sofa, dùng thân che điện thoại lại, như vậy Thẩm Tầm không tìm thấy điện thoại sẽ chơi với nó.

Thẩm Tầm nhìn hành động tự lừa dối mình của nó mà không nhịn được cười, vuốt ve đầu nó.

Đẩy cửa phòng tập thể d.ụ.c ra, Thẩm Tầm kéo rèm lên, khởi động máy chạy bộ, làm vài động tác giãn cơ, đặt thời gian chạy một giờ rồi bắt đầu chạy.

Lai Phúc chạy quanh Thẩm Tầm, quan sát một lúc rồi cũng nhảy lên máy chạy bộ, Thẩm Tầm không thấy nó, Lai Phúc rơi xuống khỏi băng chuyền.

Tám giờ rưỡi, tốc độ máy chạy bộ chậm lại, một giờ đã đến, Thẩm Tầm đi bộ chậm mười mấy phút, cơ bắp chân và đùi có chút đau nhức, vẫn chịu đựng được.

Tuyền Lê

Tiêm t.h.u.ố.c gen, tuy sức mạnh còn đó, nhưng sức bền của cơ thể không đủ, không thể phát huy hết, nếu là thân thể trước đây, chạy nửa tiếng đã mệt bở hơi tai.

Bây giờ chỉ hơi cảm thấy mệt thôi, đúng là vận động đến cực hạn mới có thể khai phá cực hạn của cơ thể.

Máy chạy bộ hoàn toàn dừng lại, Thẩm Tầm xuống khỏi đó, "Mày sao vậy?," Lai Phúc nằm trên sàn như con ch.ó c.h.ế.t, Thẩm Tầm túm lấy phần thịt mềm trên cổ nó nhấc lên trước mặt.

Lai Phúc thở hổn hển, rõ ràng là mệt không chịu được.

Đặt nó sang một bên, Thẩm Tầm đi tới thiết bị khác, cả buổi sáng đều dành cho việc rèn luyện, có chút mệt, Thẩm Tầm nằm trên thảm, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.

Có thể vắt ra nước.

Lai Phúc chạy tới bên cạnh Thẩm Tầm, thè lưỡi l.i.ế.m mồ hôi trên cằm cô.

"Ôi," Thẩm Tầm cảm thấy toàn thân thoải mái hơn nhiều, quan trọng nhất là trong cơ thể tràn đầy sức mạnh.

Sau bốn giờ vận động, cảm giác đau nhức biến mất, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, lấy khăn lau sạch mồ hôi trên cổ và mặt, Thẩm Tầm xả nước nóng vào bồn tắm, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ mùi mồ hôi.

Lai Phúc nằm trên cửa phòng tắm đóng lại, hai chân cào cửa, chờ một lúc Thẩm Tầm vẫn chưa ra, liền nằm ở cửa chờ đợi.

Vừa đắp mặt nạ vừa ngâm mình, tắm xong Thẩm Tầm sấy khô tóc, vứt quần áo dính mồ hôi vào máy giặt tự động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lai Phúc vui vẻ chạy quanh Thẩm Tầm kêu gọi, bấu vào ống quần cô muốn trèo lên, Thẩm Tầm kẹp nó dưới nách, Lai Phúc quay đầu l.i.ế.m cổ cô.

Lấy trà sữa và đồ nướng từ trong không gian ra, đá trong trà sữa vẫn còn nguyên vẹn, đồ nướng cũng tỏa ra mùi cay nồng, Lai Phúc lắc đuôi nhảy lên ghế sofa, đôi mắt nhìn đồ nướng.

"Của mày ở đây," Thẩm Tầm cho xương và cá khô trộn với đồ hộp, thêm hai quả trứng vào bát của Lai Phúc.

Nó ăn xong vẫn nhìn chằm chằm đồ nướng trên tay Thẩm Tầm, Thẩm Tầm rút khăn giấy lau nước miếng sắp chảy xuống của nó, "Cho mày nè."

Lai Phúc lắc đuôi ăn xuống, kết quả vừa ăn xuống liền nôn ra, vội vàng chạy đến bên bát uống nước ừng ực.

"Ha ha ha, cho mày tham ăn," Thẩm Tầm nhìn dáng vẻ cay đến xỉu của nó, lấy ra một cục đá nhỏ từ trong không gian, "Mau lại đây."

Lai Phúc l.i.ế.m từng ngụm đá nhỏ, vị cay trên lưỡi mới giảm bớt chút.

Tin nhắn WeChat cứ thế vang lên không ngừng, Thẩm Tầm đặt ly trà sữa xuống mở điện thoại, là nhóm chủ nhà Thiên Phủ.

Tầng 601 tòa A: Các người mau nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tầng 202 tòa E: Sớm đã nhìn thấy rồi, càng ngày càng đen.

Tầng 1101 tòa B: Đại kinh tiểu quái, cho dù muốn mưa cũng sẽ không mưa quá lâu.

Tầng 1602 tòa D: Hy vọng trời có thể mưa to hơn, tốt nhất là mưa đến mức không ra khỏi nhà được, tôi muốn nghỉ ngơi.

...

Nói đủ loại chuyện, Thẩm Tầm bật chế độ không làm phiền, yên lặng ngồi trên cửa sổ, Lai Phúc chui vào lòng Thẩm Tầm, cùng cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời gian từng chút trôi qua, nhưng sợi dây đàn căng chặt trong lòng Thẩm Tầm, như cảm nhận được sự căng thẳng của cô, thân thể nhỏ bé của Lai Phúc dán chặt vào người cô.

Bốn giờ chiều, trên kính xuất hiện những giọt mưa to bằng hạt đậu, bắt đầu rồi.

Thẩm Tầm đứng dậy khỏi cửa sổ lồi, đóng cửa sổ phòng tắm lại, lại kiểm tra cửa sổ mấy căn phòng khác xem có đóng chặt chưa, may mà trước đó đã lắp kính cách âm, tiếng mưa rơi trên kính nhỏ đến mức không đáng kể.

Mưa càng lúc càng lớn, những giọt mưa dày đặc đã lớn đến mức người đi đường không mở mắt ra được, gạt mưa cũng mất tác dụng, trên đường truyền đến tiếng va chạm của xe hơi, tiếng còi xe và tiếng c.h.ử.i rủa của tài xế.

Thẩm Tầm cầm ống nhòm nhìn xuống, nhưng chỉ có thể mơ hồ thấy vài bóng người đang chạy nhanh trong mưa như trút nước.