Tấn Mạt Trường Kiếm [C]

Chương 205: Kiên Thủ Định Tâm



Thiên Tử sớm hơn Thiệu Huân biết tin dữ Hoàn Viên Quan thất thủ, và ngài còn biết nhiều hơn.

Chẳng hạn, Hữu Quân cấm quân hơn vạn người đang tiến về Hoàn Viên Quan, vừa qua huyện Yển Sư chưa đầy ngày, không chút phòng bị, đã gặp kỵ binh giặc bất ngờ xuất hiện, tiếp sau là bộ binh ngợp trời. Vội vàng giao chiến, không địch nổi, tan chạy.

Giặc thừa thế truy sát, chém giết rất nhiều.

Lạc Dương nhận tin, lập tức đóng cổng thành, kinh sư chấn động.

Đêm hai mươi bảy, Thiên Tử tại Thái Cực Điện triệu Tư Đồ Vương Diễn, Tả Vệ Tướng Quân Hà Luân, Hữu Vệ Tướng Quân Bùi Khuếch, Tả Quân Tướng Quân Vương Bỉnh, Hiệu Kỵ Tướng Quân Vương Hô, Thái Phó Phủ Tư Mã Vương Bân, Lương Châu Mạc Phủ Đốc Hộ Bắc Cung Thuần cùng vài trọng thần tâm phúc vào cung vấn đối—còn Hữu Quân, đã tan tác, tàn binh chưa liên lạc được…

Trong số này, Vương Diễn là thống soái cấm quân; Hà Luân, Bùi Khuếch, Vương Bỉnh, Vương Hô là đại tướng cấm quân.

Vương Bân là đại diện trực hệ của Tư Mã Việt, từ Dự Châu dẫn năm ngàn giáp sĩ viện kinh, bộ này khá có sức chiến đấu.

Dĩ nhiên, Hà Luân, Vương Bỉnh là thân tín Tư Mã Việt; Bùi Khuếch chỉ tính nửa người của Tư Mã Việt; Vương Hô thì trung lập, không nghiêng ai, dù từng quy thuận Tư Mã Việt.

Bắc Cung Thuần là khách quân do Trương Quỹ Lương Châu phái đến trợ chiến.

Những người này, đại khái đại diện cho lực lượng vũ trang chủ yếu của Lạc Dương hiện nay.

“Bệ hạ, giặc tuy đông, nhưng không thể toàn bộ dồn đến kinh sư, nay đến Yển Sư chỉ là tiên phong vài ngàn bộ kỵ hung hãn. Theo sau, chừng ba bốn vạn, không bằng cấm quân đông mạnh.” Vương Diễn phát ngôn đầu tiên: “Ta có thành kiên Lạc Dương, lòng người hướng về, giặc đến Lạc Dương, bị vương khí áp chế, tâm kinh đảm chiến, mười phần sức chiến chỉ phát được ba, tất không đáng lo.”

“Tư Đồ nói thật?” Thiên Tử Tư Mã Xí hơi an tâm, nhưng vẫn lo lắng hỏi.

Khi Vương Mị phá Hứa Xương, ngài vừa kinh vừa giận, thêm phần sợ hãi.

Sau, qua phân tích lợi hại của thần tử, ngài bỗng tự tin ngút trời, cho rằng trận này chắc thắng, không chút nghi ngờ, nên từng can thiệp xếp binh bố trận, khiến Vương Diễn bất mãn.

Hoàn Viên Quan thất thủ, hơn vạn Hữu Quân bị đánh tan trên đường hành quân, ngài lập tức rơi xuống đáy, nghĩ trận này thua, quốc đô sắp mất.

Lên xuống thất thường, quả là tâm thái thường thấy ở kẻ không thông binh sự, không hiểu thực tế.

Họ dễ quá lạc quan, nhưng khi chiến trường không như nhận thức, lại trượt sang cực đoan khác, quá bi quan.

Giữ họ ở trạng thái thực tế, không dễ.

“Bệ hạ, giặc nếu đến, xuất thành quyết chiến là được.” Vương Diễn hít sâu: “Trước khi vào cung, lão thần đã bán xe trâu, thề tử chiến với giặc. Dù chiến sự bất lợi, đại hạ sắp đổ, cũng sẽ bảo vệ bệ hạ chu toàn, giá hạnh Trường An.”

“Vương khanh…” Tư Mã Xí cảm động.

Ngài biết Vương Diễn tư tâm nặng, mưu lợi cho con cháu, đảng phái, không phải thuần thần. Nhưng không ngờ, thời khắc then chốt, Vương Diễn vẫn nguyện bảo vệ triều đình, che chở chủ quân.

Ngài hiểu sâu hơn về Vương Diễn.

Hà Luân, Vương Bỉnh, Bắc Cung Thuần cũng nhìn Vương Diễn.

Khi tin bại đến, chủ động bán xe trâu, thái độ này rất quan trọng. Với thân phận danh sĩ thiên hạ của hắn, quả có tác dụng lớn ổn định lòng người.

Chỉ điểm này, Vương Diễn đã vượt nhiều người.

“Bệ hạ, thần vừa nghĩ, Hoàn Viên Quan phá thì đã sao?” Vương Diễn nói: “Cấm quân đóng Lạc Dương, giặc đến, ta dựa thành mà chiến, cầm cự. Nam Lộ Đô Đốc, Lư Dương Hầu Thiệu Huân ở Nữ Thủy ba ngày bốn thắng, nay dẫn quân bắc thượng, đến đất Dương Địch, mang sư mới thắng đánh hậu giặc. Trước sau giáp kích, Vương Mị sao không bại?”

Phải nói, “liệu pháp lời” của Vương Diễn rất hiệu quả, lập tức trấn định tâm Thiên Tử.

Tâm Thiên Tử ổn, không làm mấy trò rối, trận này dễ đánh.

“Vương khanh nói có lý.” Thiên Tử bình tâm: “Mau phái sứ đến Dương Địch, lệnh Thiệu Huân ngày đêm kiêm trình, khinh binh tật tiến, giáp kích giặc.”

Trung Thư Xá Nhân tại chỗ thảo chiếu, không chậm trễ.

Vương Diễn thầm thở dài, Thiên Tử vẫn hơi vội.

Nhưng không sao, với tính bá đạo của Thiệu Huân, hắn chưa chắc tuân chiếu ngày đêm kiêm trình, khinh binh tật tiến, vì thế sẽ đặt mình vào nguy hiểm lớn.

“Phòng vệ Lạc Dương, trẫm giao hết cho Vương khanh.” Tư Mã Xí lại nói: “Điều bộ nào, dùng ai, một lời định.”

“Thần tuân chỉ.” Vương Diễn lập tức đứng dậy, đáp.

“Bắc Cung khanh…” Tư Mã Xí như vừa nhớ Bắc Cung Thuần: “Khanh có vài ngàn tinh kỵ, nhiều lần phá Tiên Ti, đáng là dũng tướng đời. Khi giặc đến, nên dũng mãnh chiến, lập công đặc biệt.”

“Thần tuân chỉ.” Bắc Cung Thuần thầm nghĩ sớm đến lượt ta nói.

Giặc Vương Mị, theo hắn, cũng chỉ thế.

Khi hai quân dã chiến, dùng bộ tốt cấm quân đánh, làm lung lay trận chân, khiến giặc hoảng. Sau, hắn chọn trăm lão tốt Lương Châu thiện chiến, người ngựa trọng giáp, tìm thời cơ xung phong, khinh kỵ theo sau, thế là có cơ thắng.

Dĩ nhiên, vẫn cần cấm quân phối hợp.

Giặc Vương Mị tuy lưu khấu, vẫn có tinh nhuệ.

Trực tiếp dẫn năm ngàn kỵ xung trận, e ăn thiệt lớn, hắn chưa tự đại đến mức đó.

Mấy ngày quan sát cấm quân, sức chiến tuy kém, nhưng không đến nỗi tệ hơn giặc Vương Mị.

Trận này, cơ thắng lớn, không biết mọi người hoảng cái gì.

Hà Luân, Vương Bỉnh, Bùi Khuếch, Vương Hô nhìn nhau, hiểu đây là trận then chốt, không thể lẫn lộn.

Về, phải nói rõ với tướng hiệu, tham ô quân nhu, hiếp nam bá nữ, nô dịch binh sĩ, đều có thể dung, nhưng trận bảo vệ Lạc Dương sắp tới phải dốc sức, nếu không, ai cũng chẳng có quả ngon.

Thắng, mọi thứ dễ nói.

Thua, nồi cơm bị đập.

Người bình thường đều biết chọn thế nào.

---

Tin tiên phong giặc đến Yển Sư nhanh chóng lan trong kinh thành, sĩ dân hoảng loạn.

Nếu không đóng cổng thành, chỉ cho xe chở lương thịt, rau quả, dọn rác ra vào, giờ Lạc Dương đã có làn sóng chạy trốn quy mô.

Tào Phức trấn định ngồi trong hậu viện nhà, tự tay tưới hoa cỏ, rồi vung bút luyện chữ.

Tào gia Lạc Dương không đông, con cháu đa phần làm quan ngoại địa, ở lại kinh chỉ có đích trưởng tôn Tào Dận.

“A Ông quyết rồi sao?” Tào Dận đến, thấp giọng hỏi.

Hắn không cao thấp, nhưng khá tráng kiện, lúc này đeo cung, nắm đao, trông khá ra dáng.

Thực tế, hắn luyện võ nhiều năm từ nhỏ, nhưng lớn lên, ham hưởng lạc, không kiên trì.

Năm nay, thời thế ngày càng loạn, Tào Dận nhặt lại võ nghệ bỏ nhiều năm, luyện vài tháng—thành thật, hơi khổ, nhưng không luyện không được.

“A Ông già rồi, lại lười, đi không xa. Hơn nữa, thích hưởng thụ ở Lạc Dương, khó bỏ.” Tào Phức tự nhiên kể tật xấu của mình, cười: “Nên Câu Thị Huyện là tốt, đợi giặc lui, cháu chiêu người xây ốc bảo.”

Hết lần này đến lần khác động loạn, người chậm nhất cũng biết phải nghĩ cách, nếu không rời Lạc Dương, thì xây ốc bảo ở huyện ngoại, là lựa chọn duy nhất.

“Tốt.” Tào Dận không do dự.

Người khác không rõ gia sản Tào thị, hắn thì hiểu. Tông tộc Tào thị quanh Lạc Dương không ít, Nam Dương, Trần Lưu, Nghiệp Thành cũng có.

Lần này chọn Câu Thị Huyện xây ốc, do Tào Phức đứng ra, tập hợp sức tông tộc, làm lớn.

Sau, tông tộc con cháu có thể mang gia nhân, đồng bộc, bộ khúc dọn vào, tài sản, lương thực, gia súc, có bao nhiêu tính bấy nhiêu, chuyển hết.

Quân tông tộc cốt cán như thế, khi bảo vệ gia sản, vẫn sẵn lòng dốc sức.

Nghe nói Tư Lệ Hiệu Úy Mi Hoảng cũng cho con Mi Trực từ chức Duyện phủ Đông Hải Vương, định tìm đất quanh Lạc Dương xây ốc.

Lưu luyến quan vị, không thể rời bỏ Lạc Dương, thì phải chuẩn bị vẹn toàn.

“Toàn Trung đến đâu rồi?” Tào Phức thoải mái ngồi ghế nằm, hỏi.

Ghế nằm do Thiệu Huân tặng, Tào đại gia rất thích, khen không ngớt, ngày nào cũng nằm.

“Nên vừa qua Dương Địch, chưa đến Dương Quan Tụ.” Tào Dận hơi ghen tị: “Trận này, hắn ở Nữ Thủy đánh ra danh tiếng. Dân Hương Thành chạy nạn, cũng chọn khu hắn. Vương Lại Tử, huynh đệ Trương thị đều bị hắn phá. Nghe nói Ngu Sơn Ốc còn đẩy lui đại quân Vương Tang, đệ Vương Mị, sĩ nhân, hào cường Dĩnh Xuyên, Hương Thành, dù khinh hắn, giờ cũng phải kết giao.”

“Phải, Toàn Trung biết tiến thoái, có chừng mực, hiểu chia lợi. Người như thế, nếu xuất thân sĩ tộc, đã sớm nhất phi trùng thiên. Nay mất sáu năm chậm rãi leo, haha, cũng không chậm.” Tào Phức sảng khoái cười: “Chiến sự xong, phái người đến Thiệu phủ bái phỏng. Nếu hắn muốn vị trí Hương Thành Thái Thú, giúp một tay.”

Tào Dận ngẩn ra: “Thiệu Huân không làm được Hương Thành Thái Thú chứ?”

“Hắn không làm được, nhưng người bên hắn thì được.” Tào Phức nói: “Hơn nữa, ta thấy hắn cũng chẳng muốn làm Thái Thú.”

Tào Dận ngộ ra.

Làm Thái Thú, phải bỏ quân chức, rời cấm quân.

Với Thiệu Huân, giá trị một Thái Thú xa không bằng tướng cấm quân.

Tướng cấm quân giúp hắn phát huy ảnh hưởng ở Lạc Dương, được các bên lôi kéo. Mất chức này, hắn khó lấy lợi ở triều đình, sau bị điều khỏi Hương Thành, cũng chẳng ai nói giúp.

“Kinh trung còn tin gì?” Tào Phức khẽ lắc ghế nằm, hỏi.

“Đa phần là tin đồn, không ít chửi Thái Phó, thỉnh thoảng có tin Tịnh Châu, có người nói Lưu Uyên chiếm Bình Dương, Hà Đông, hoặc đi Quan Trung, hoặc đánh Lạc Dương.” Tào Dận nói.

“Lưu Nguyên Hải không muốn đi Quan Trung, có thể đánh, nhưng không chiếm lâu.” Tào Phức nói.

“Vì sao?”

“Cháu biết dân Quan Trung lưu lạc Nam Dương không?”

“Biết.”

“Quan địa phương nhiều lần thúc dân chúng về quê, còn cấp lộ phí, chẳng ai muốn đi.” Tào Phức cười khẽ: “Quan Trung thế nào, không ai rõ hơn lưu dân. Họ chết cũng không về, cháu nghĩ Lưu Nguyên Hải muốn đi sao? Đánh một phen, thu tài vật, bộ lạc, nhân đinh là đủ.”

“Thì ra thế.” Tào Dận gật: “Vậy là nam hạ Lạc Dương.”

Tào Phức không đáp, hỏi ngược: “Chẳng ai nhắc Lư Dương Hầu sao? Hắn từng là đại cứu tinh Lạc Dương.”

“Thực có không ít người nhắc.” Tào Dận nói, hơi ghen tị: “Có người bảo Vương Mị lợi hại hơn Trương Phương sao? Chi bằng mời Lư Dương Hầu về làm Bắc Quân Trung Hầu, thống lĩnh cấm quân phá Vương Mị.”

“Haha.” Tào Phức cười, rồi nhắm mắt giả ngủ, không nói thêm.

Tào Dận hành lễ, lặng lẽ rời đi.

-------
CVT: Tào Phức từng muốn đặt tên chữ cho Thiệu Huân là Toàn Trung nhưng Thiệu Huân im lặng không nhận. Đọc chương này mới thấy lão vẫn gọi như vậy dù Thiệu Huân có nhận hay không :v