Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Tần Sương vội kéo vali xuống lầu.
Ngay trước cổng khu tập thể, một chiếc xe tải quân dụng màu xanh lá được trang trí bằng hoa đỏ đang đậu sẵn.
Lãnh đạo huyện cùng vài người mặc âu phục chỉnh tề tiến lại gần.
Vừa thấy Tần Sương, lập tức có người đưa tay ra chào đón:
"Xin chào đồng chí Tần Sương, chúng tôi đến từ phòng tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa, đến đón cô lên Bắc Kinh!"
Đôi tay Tần Sương run rẩy khi đón lấy giấy báo nhập học, sau đó hồi hộp chụp ảnh cùng các lãnh đạo.
Phía sau cô, một tấm băng rôn lớn được giương cao với dòng chữ đỏ tươi nổi bật ——
[Chúc mừng đồng chí Tần Sương với thành tích xuất sắc, đứng thứ ba toàn quốc, trúng tuyển Đại học Thanh Hoa!]
Trước khi lên xe, cô quay đầu nhìn những gương mặt quen thuộc trong khu tập thể, ai nấy đều ngỡ ngàng sững sờ.
Cô giơ tay vẫy chào họ: "Tạm biệt ——"
Cô sẽ bước đến tương lai huy hoàng của mình, sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này nữa.
—
Ngày nhập học, Tần Sương mang theo giấy báo và hành lý bước vào khuôn viên trường.
Mấy tháng qua, cô luôn bôn ba khắp nơi, tìm kiếm nhà máy may và cửa hàng hợp tác.
Kiếp trước, những gì cô trải qua đã giúp cô nhận ra rằng, dựa vào bất kỳ ai cũng không bằng dựa vào chính mình.
Vì vậy, để có thể sống ổn định trong những năm đại học, cô đã sớm lên kế hoạch kiếm tiền.
Sau nhiều tháng thương lượng, cô đã có vài đối tác, làn da cũng bị phơi nắng đến sạm lại.
Nhưng trông cô lại càng thêm rắn rỏi, tràn đầy sức sống.
Bước đi trong khuôn viên trường, nhìn dòng sinh viên trẻ tuổi tấp nập qua lại, lòng Tần Sương không khỏi xúc động.
Kiếp trước, cảnh tượng này cô chỉ có thể thấy trong mơ, giờ đây cuối cùng đã trở thành hiện thực nhờ vào sự nỗ lực của mình.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn cảm thấy khó tin.
Ký túc xá không quá tiện nghi, nhưng điều kiện thời bấy giờ là như vậy, cô cũng không định dùng ánh mắt của vài chục năm sau để đánh giá.
Cô tỉ mỉ sắp xếp giường của mình, trải ga và vỏ gối đã mang theo từ nhà.
Những cô gái cùng phòng đều còn trẻ, ánh mắt tràn ngập sự vui mừng và háo hức.
Thấy cô đến, có một cô gái nhiệt tình còn hào phóng chia cho cô một nắm hạt dưa.
Bị bầu không khí này tác động, ngay cả Tần Sương cũng cảm thấy tâm trạng mình dường như trẻ trung hơn vài phần.
Thế nhưng, niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, một vị khách không mời đã tìm đến.
Một ngày nọ, khi trở về ký túc xá, cô phát hiện có người đang ngồi ở chỗ của mình.
Mẹ Tần nhìn cô với vẻ mặt hiền lành, cất giọng: "Về rồi à?"
Tần Sương không có ý định nói nhiều với người mẹ trên danh nghĩa này, chỉ lạnh lùng nhìn bà, sắc mặt trầm xuống.
"Ai nói cho bà biết tôi ở đây? Bà định làm gì?"
Đại học Thanh Hoa cách quê nhà không gần, đi lại rất phiền phức.
Mẹ Tần có thể xuất hiện trong khuôn viên trường, thậm chí tìm đến tận ký túc xá của cô, chứng tỏ bà ta đã có chủ đích từ trước.
Cô từng cho rằng chỉ cần đỗ đại học, là cô có thể thoát khỏi gia đình từng hút m.á.u cô bao năm qua…
Nghe cô hỏi, sắc mặt Mẹ Tần lập tức trở nên khó coi, giọng điệu trở nên cứng rắn.
"Dù sao cũng là người một nhà, sao con có thể nói như vậy? Đúng là nuôi ong tay áo mà!"
Tần Sương cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương:
"Nếu tôi nhớ không nhầm, bà cũng đâu có nuôi tôi?"
"Từ nhỏ, bà bắt tôi làm việc nặng, trời đông giá rét vẫn phải giặt quần áo cho cả nhà bằng nước lạnh."
"Ngay cả cơ hội tiếp tục đi học, tôi cũng phải quỳ xuống cầu xin hai người mới có được!"
"Làm nhiều chuyện như vậy, giờ bà còn muốn tôi cảm ơn bà sao?"
Mẹ Tần cau mày, khó chịu nhìn cô:
"Nhắc lại những chuyện đó làm gì?"
"Con gái nhà ai mà chẳng thế, chỉ có con là yếu đuối thôi!"
Tần Sương lập tức hỏi lại:
"Thế còn Tần Uyển?"
"Sao nó lại được thảnh thơi mặc quần áo tôi giặt, chẳng phải lo lắng điều gì mà vẫn được đi học?"
Mẹ Tần sững người, sắc mặt thoáng vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh đã che giấu đi bằng thái độ cứng rắn.
"Giờ con đã có bản lĩnh, những chuyện trước đây còn đáng gì? Việc gì phải tính toán chi li như thế?"
"Mẹ lặn lội đường xa đến đây là có chuyện quan trọng muốn nói."
Tần Sương khoanh tay, nén giận, thản nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
Không ngờ, Mẹ Tần lại nhìn quanh ký túc xá với vẻ hài lòng, sau đó mới ngang nhiên nói.
"Nếu con có thể thi đậu một trường tốt như vậy, thì thi lại một lần nữa chắc cũng không khó."
"Tranh thủ vẫn chưa nhập học lâu, suất học này nhường lại cho em gái con đi!"
"Bà nói cái gì?"
Vừa nghe xong, sắc mặt Tần Sương lập tức thay đổi, kinh ngạc nhìn đối phương, không thể tin vào tai mình.
Dù kiếp trước đã từng chứng kiến sự lạnh lùng và vô tình của mẹ mình, nhưng cô không thể ngờ bà ta lại có thể nói ra những lời như vậy!
Đem thành tích vất vả đạt được dâng cho người khác, thử hỏi ai có thể chấp nhận?
Mẹ Tần dường như hoàn toàn không nhận ra lời nói của mình quá đáng đến mức nào, vẫn giữ thái độ dửng dưng như không có chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com