- Đại ca sai , nhất định sẽ thành việc học, quyết để đại ca nhọc lòng.
Liễu thị ở một bên xem, thiếu chút nữa tiếng, hề để ý một đôi nhi nữ nhục mặt Cố Trạch Vũ.
Tiêu Diễn Chi đang mang theo tươi Cố Trạch Vũ, thấy yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, đó núp lưng Cố Trạch Mộ.
Ngay cả Kiểu Tử Ký sợ trời sợ đất cũng thu liễm.
Cố Trạch Vũ giải quyết xong ba chịu học tập, mới về phía Cố Trạch Mộ:
- Ta hai các ngươi luôn luôn khắc khổ nỗ lực, cho nên trở về cố ý mang theo lễ vật cho các ngươi, một lát nữa các ngươi tới viện lấy .
Cố Thanh Ninh lơ ba tụm đầu tổ truyền oán niệm, nàng tủm tỉm đáp ứng.
Cố Trạch Mộ cũng hàm hồ lên tiếng.
Trừ cùng , Cố Trạch Vũ cũng quên Liễu Tử Ký cùng Tiêu Diễn Chi.
Thấy tất cả đều lễ vật, Cố Thanh Xu đáng thương Cố Trạch Vũ:
- Đại ca, của chúng ?
Cố Trạch Vũ tươi :
- Các ngươi a, lễ vật chính là ngày mai sẽ đích phụ đạo các ngươi niệm thư, cảm thấy cảm động?
Ba :
- !!!
Tự tử c.h.ế.t cho !!!
Cố Trạch Vũ là , ngày hôm bắt đầu dạy bù cho đám Cố Thanh Chỉ, khiến cho khổ nổi.
Cố Thanh Chỉ cáo trạng với mẫu , Chu thị bộ dạng nữ nhi tức giận bất bình buồn , đau lòng nhi tử. Đêm đó tự hầm một chén canh bổ đưa qua cho Cố Trạch Vũ.
Cố Trạch Vũ đang ôn thư, Chu thị thấy thế liền :
- Ban ngày còn dạy bù cho , buổi tối còn xem thư, chịu nổi?
Cố Trạch Vũ buông quyển sách xuống, khẽ :
- Nhi tử chừng mực, mẫu yên tâm.
Chu thị hành sự luôn chủ kiến, cũng nhiều, đưa chén canh tới mặt :
- Mẫu tự tay nấu, ngươi nếm thử xem, hương vị còn ngon ?