Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1

Chương 5



Kỹ năng nấu nướng của ta ở mức độ nào?

Từng muốn tự mình luộc mì, kết quả lúc đập trứng gà, đập cả quả trứng ra ngoài nồi, đợi đến lúc ta lau sạch lòng đỏ trứng thì mì đã nát bét trong nồi rồi.

Nhưng mà bọn họ không tin, cho rằng ta không muốn dạy, thế là trong hậu cung đồn thổi ta chuyên quyền độc đoán, ghen ghét đố kỵ.

Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể sống cuộc sống trốn đông trốn tây, sáng sớm đã bê ghế đến hồ Ngự hoa viên xem thiên nga đánh nhau.

Hai con thiên nga quấn cổ vào nhau, dùng cánh tát vào mặt nhau, đánh nhau đến khó phân thắng bại.

Sau đó, vị trí của ta bị bại lộ, buổi chiều không dám đến Ngự hoa viên nữa, đổi sang Thái Dịch trì xem cóc.

Ta đang định hỏi con cóc xem rốt cuộc có muốn ăn thịt thiên nga hay không, bỗng nhiên bị người ta túm lấy, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Thái hậu.

“Giang thị, ngươi có biết tội không?”

Chẳng lẽ con cóc này là thú cưng của Thái hậu?

Bà ta cảm thấy ta đã xúc phạm đến con cóc?

Ta vội vàng giải thích: “Thái hậu nương nương tha tội, thần thiếp không biết lai lịch của con cóc này, thần thiếp không hề làm hại nó!”

“Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì! Người đâu, mang về thẩm vấn!”

Ta bị lôi đến cung Thái hậu.

Bà ta cảm thấy Hoàng thượng ngày nào cũng đến cung ta ăn cơm rất kỳ lạ, nghi ngờ ta đã bỏ thuốc gây nghiện vào thức ăn, khiến Hoàng thượng ngày nhớ đêm mong cơm canh của ta.

Cũng không phải là không có khả năng này.

Cho nên ta suy nghĩ thật kỹ, có phải Hoàng thượng nấu ăn ngon là bởi vì hắn đã cho thêm thứ gì đó vào hay không?

Nhưng mà nghĩ lại, mỗi lần hắn đều ăn nhiều hơn ta, hơn nữa bỏ thuốc cho ta, hình như vừa không có lợi lại vừa không cần thiết.

Thái hậu đã phái người đến lục soát phòng bếp nhỏ của ta.

Kỳ thực ta có chút chột dạ, bởi vì nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp nhỏ thật sự là quá nhiều, phi tần bình thường ai mà tích trữ nhiều đồ ăn như vậy trong cung của mình chứ.

“Cái gì đây!”

Một cái lọ nhỏ bị ném tới trước mặt ta.

Ta mở ra ngửi ngửi, lại đổ một ít ra tay quan sát kỹ lưỡng.

Ta hắng giọng: “Thái hậu nương nương, nếu thần thiếp không nhận nhầm thì đây là bột thuốc phiện, là bột được xay từ vỏ quả thuốc phiện, bên trong có codeine, morphine…”

“Nói như vậy, ngươi thừa nhận rồi?”

Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp tái phát.

Cứ tưởng đang thi cuối kỳ chứ.

Ta vội vàng đặt lọ thuốc xuống: “Bột thuốc phiện quả thực có thể khiến người ta nghiện, nhưng thứ này không phải của thần thiếp!”

Thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Tìm được trong cung của ngươi, không phải của ngươi, chẳng lẽ là của ai gia?”

Cũng không phải là không có khả năng này.

Nhưng mà ta không dám cãi lời.

“Giang thị, sao ngươi không nói gì nữa?”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com