“A, kỳ lạ thay, bài từ này của Giang tiểu thư, sao lại có chút quen mắt nhỉ?”
Giang Uyển Như thoáng sững lại, sau đó lập tức phủ nhận:
“Nực cười, đây rõ ràng là ta tự mình sáng tác! Ngươi chỉ bằng một câu nói liền bảo đã từng thấy qua, có chứng cứ gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt Thái tử từ kinh ngạc chuyển sang dò xét.
Trưởng công chúa sắc mặt trầm xuống, mở miệng:
“Mọi việc đều phải có chứng cứ. Tịnh Vi, ngươi có bằng chứng chăng?”
Mạnh Tịnh Vi mỉm cười, từ tay thị nữ phía sau nhận lấy một chiếc hộp gỗ, nhẹ nhàng mở ra, lấy ra một quyển sách.
“Chuyện này cũng thật trùng hợp, mấy ngày trước ta vô tình mua được một quyển sách cổ, bên trong có rất nhiều bài từ kinh thế tuyệt diễm, chỉ là tên tác giả không được ghi rõ.”
“Hôm nay vốn định mang đến để cùng mọi người thưởng thức, nào ngờ Giang tiểu thư đã từng đọc qua rồi sao?”
Giang Uyển Như sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố chấp chống chế:
“Không thể nào! Đây là ta tự mình sáng tác!”
Mạnh Tịnh Vi nhẹ nhàng lật sách, từ tốn nói:
“Bài từ này, kỳ thực là do Lý Thanh Chiếu tiên sinh sáng tác. Kể cả bài ‘Như Mộng Lệnh’ lần trước của Giang tiểu thư, cũng là do nàng ấy viết.”
Ba chữ Lý Thanh Chiếu vừa thốt ra, cả đại sảnh xôn xao.
Giang Uyển Như toàn thân run rẩy, vô lực ngã xuống ghế, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, thấp giọng bàn tán.
Sắc mặt trưởng công chúa đen lại, bà từ trước đến nay yêu quý người tài, càng không thể chấp nhận kẻ dối trá.
“Giang Uyển Như, ngươi còn gì để nói?”
Giang Uyển Như run rẩy quỳ rạp xuống đất, giọng nói lắp bắp:
“Điện hạ, đây chỉ là trùng hợp… phải rồi, chỉ là trùng hợp mà thôi!”
Trưởng công chúa lạnh lùng cười:
“Thế gian lại có chuyện trùng hợp đến vậy sao? Cũng được, vậy ngươi hãy lấy chủ đề là hoa, tự mình sáng tác một bài thử xem.”
Cả sảnh đường im lặng.
Sau một hồi, giọng Giang Uyển Như run run vang lên:
“Hoa khai bất tịnh bách hoa tùng, độc lập sơ li thú vị cùng.
Ninh khả chi đầu bão hương tử, hà tằng xuy lạc bắc phong trung.”
Lời vừa dứt, khắp vườn hoa tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng lá rơi.
Chỉ còn lại tiếng lật sách xào xạc.
Mạnh Tịnh Vi chậm rãi cười, cất giọng:
“Đây là bài Hàn Cúc của Trịnh Tư Tiêu. Giang tiểu thư, ngươi còn dám nói mình chưa từng đọc qua quyển sách này? Liên tiếp ba bài đều trùng hợp, quả thực rất khéo đấy!”
Nói xong, nàng ra hiệu cho thị nữ mang sách dâng lên cho trưởng công chúa và Thái tử.
Sau khi xem qua, Thái tử lập tức phất tay áo, không nói một lời, xoay người rời đi.
Trưởng công chúa giận đến cực điểm, nghiến răng nói:
“Tốt! Tốt! Giang Uyển Như, thật là một nữ tử không biết hối cải, phẩm hạnh bại hoại! Bổn cung nhất định sẽ bẩm báo thánh thượng, để xem Giang thượng thư dạy dỗ được một nữ nhi tốt thế nào!”
Lời vừa dứt, Giang Uyển Như hoàn toàn ngã quỵ trên mặt đất, cả người run rẩy không ngừng.
Ta đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn nàng, trong lòng thầm dâng lên một tia khoái ý.
Trình độ của nàng thế nào, ta là người rõ ràng nhất.
Ta chẳng qua chỉ thuận tay làm một chuyện tốt, giúp các bậc tiền nhân khôi phục danh tiếng mà thôi, sao có thể để một kẻ ngu xuẩn như vậy làm ô uế bọn họ chứ?