Khi hồi phủ, đối diện với vẻ đoan trang của Giang Ảnh Tuyết như mọi khi, không hiểu vì sao, trong lòng lại sinh ra phiền chán.
Từ đó về sau, ta bắt đầu bắt bẻ nàng đủ điều, so sánh nàng không bằng Nhan Nhiêu Nhiêu.
Nhưng ta vẫn yêu Giang Ảnh Tuyết.
Chúng ta đã đồng cam cộng khổ biết bao năm, dẫu tình đã phai nhạt, nhưng ân nghĩa vẫn còn sâu đậm.
Nàng là thê tử chính danh, là người vợ duy nhất mà ta cưới.
Hơn nữa, chốn quan trường, ta vẫn còn cần nhờ đến thế lực của phụ thân nàng.
…
Khi biết Nhan Nhiêu Nhiêu nguyện làm thiếp, ta liền đưa nàng về phủ.
Không ngờ vừa về đến cửa, liền gặp cảnh Giang Ảnh Tuyết lâm bồn. Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Ta đứng ngoài nghe tiếng nàng rên rỉ đau đớn, trong lòng không khỏi nhói lên.
Liền quay sang nói với Nhan Nhiêu Nhiêu: “Ngươi đi trước đi, lần sau sẽ gặp.”
Nhưng nàng không chịu.
Thấy ta giận, nàng liền dịu giọng: “Ta biết y lý, có thể ở lại giúp tỷ tỷ dưỡng thai.”
Nhìn đôi mắt long lanh kia, ta mềm lòng.
Trong bụng nghĩ, dẫu sao cũng chỉ là một tiểu thiếp, chắc Giang Ảnh Tuyết sẽ không quá để tâm.
Nào ngờ nàng lại cứng rắn chưa từng thấy, thẳng thắn từ chối.
Còn nói rằng, ta có được vị trí hôm nay, tất cả đều nhờ vào phụ thân nàng.
Ta giận dữ, liền quát lên: “Giang Ảnh Tuyết, dáng vẻ hiện tại của nàng thật đáng sợ!”
Giây phút ấy, nàng đột nhiên thất thần. Ánh mắt nhìn ta mang theo cừu hận.
Ta chột dạ bỏ đi, không dám ở lại.
Sau khi hoàn toàn xé toạc thể diện, ta tìm đến Thụy Vương để nhờ ông làm người hòa giải, thuyết phục Giang Ảnh Tuyết chấp thuận cho Nhan Nhiêu Nhiêu vào phủ.
Nữ nhân… chung quy chẳng thắng nổi thế cục.
Cuối cùng, nàng cũng gật đầu.
Một tháng sau, ta chính thức đón Nhan Nhiêu Nhiêu nhập phủ.
Cũng ngay hôm đó, hài tử của ta và Giang Ảnh Tuyết… đã lặng lẽ rời khỏi nhân thế.
Từ đó về sau, Giang Ảnh Tuyết như biến thành người khác.
Tính khí thất thường, lời nói chua cay khó nghe.
Ngoại truyện Tạ Từ An – Nhị
Ta cũng đau. Ta cũng đau vì đứa trẻ của chúng ta đã mất.
Nhưng Giang Ảnh Tuyết lại chẳng hề trông thấy nỗi đau trong lòng ta.
Mỗi lần ta đến thăm nàng, nàng đều cười nhạt, giọng như dao cắt: “Sao, không đến chỗ muội muội tốt của ngươi à?”
Lâu dần, ta cũng chẳng muốn đến nữa.
Cho đến khi Nhan Nhiêu Nhiêu mang thai, ta càng có cớ để lưu lại chỗ nàng.
Một đêm nọ, sau khi cãi vã dữ dội với Giang Ảnh Tuyết, ta rời đi, đứng bên ngoài phòng Nhan Nhiêu Nhiêu.
Cũng chính lúc ấy, ta vô tình nghe thấy nàng đang nói chuyện với một kẻ không tồn tại…
“Hệ thống, độ hài lòng tình cảm của Tạ Từ An là bao nhiêu rồi?”
Bên kia chẳng biết đáp lại gì, chỉ thấy Nhan Nhiêu Nhiêu nhỏ giọng lầm bầm:
“Sao mới có tám mươi phần trăm? Ta vì hắn mà hại cả đứa nhỏ, vậy mà vẫn chưa đủ mãn giá trị? Chẳng lẽ trong lòng hắn vẫn còn nhớ thương tiện nhân Giang Ảnh Tuyết kia?”