Lưu Như Ty lập tức tái mét mặt, chẳng còn dám giở trò nữa, run rẩy nói hết mọi chuyện:
“Ta… ta khai… là Tạ Từ An!
Hắn vì muốn đón Yên Nhi tiến môn, cố tình bỏ hoa hồng vào thuốc an thai của nàng. Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen
Nên nàng mới sinh non, khiến hài tử sinh ra yếu nhược, không sống nổi.”
Ầm!
Như sấm vang giữa mùa xuân, đánh thẳng vào lồng ngực ta.
Ta thất thần run rẩy, lỡ tay hất rơi một mảnh ngói trên tường.
“Ai đó?!”
Già Lặc Nhĩ quát lớn, ánh mắt phẫn nộ quét quanh.
Ngẩng đầu lên, hắn bắt gặp ta đang đứng ngơ ngẩn phía sau tường.
Trong mắt hắn hiện lên nỗi xót xa, nhẹ giọng hỏi: “Nàng… đều nghe cả rồi sao?”
Ta không đáp. Chỉ cảm thấy lòng trống rỗng, mê man, chậm rãi quay người từng bước rời đi.
Hài tử của ta… Lại bị chính phụ thân ruột của nó… giết chết.
Trong đầu ta, bao suy nghĩ đan xen rối loạn, nặng trĩu tựa đá đè tim.
Bất tri bất giác, đã bước đến trước cửa tẩm điện.
Ta mỏi mệt đến rã rời, chỉ muốn vào nghỉ ngơi đôi chút.
Nào ngờ không để ý bậc thềm dưới chân, một bước hẫng khiến thân mình nghiêng ngả.
“Cẩn thận.”
Ngay khoảnh khắc sắp ngã, Già Lặc Nhĩ – kẻ vẫn lặng lẽ theo sát bên ta – kịp thời dang tay ôm trọn lấy thân ta vào lòng.
Tiếng nói nặng nề như rút từ đáy tim vang bên tai: “Khóc đi, khóc ra rồi sẽ ổn thôi.”
Ta cắn chặt môi, nỗi đau mất con như lưỡi dao xoáy thẳng vào tim gan, nước mắt chẳng thể khống chế, tuôn ào ra như lũ vỡ bờ.
Con ta… chết đến hai lần.
Một lần mất nơi đất nước cũ.
Một lần mất trong chính hiện tại.
Không rõ đã khóc bao lâu, ta mới dần bình ổn, lệ cạn khô.
Ngẩng đầu lên, ánh lửa chập chờn chiếu vào đôi mắt ta– chỉ còn lại nỗi hận khắc cốt ghi tâm.
Tạ Từ An, ta phải giết ngươi. Báo thù cho cốt nhục của ta.
Đêm khuya.
Ta ngồi thẳng người trước hai gian thảo ốc, dưới chân là Lưu Như Ty bị trói chặt, không thể nhúc nhích.
Lặng lẽ đợi Già Lặc Nhĩ mang Tạ Từ An tới.
Ta cũng vừa điều tra rõ– Thì ra sau khi Phó Cầm giả chết, thái tử phát điên, trút mọi tội lỗi lên đầu Lưu Như Ty, tra tấn đêm ngày khiến nàng ta suýt hóa cuồng.
Cuối cùng, nàng ta lợi dụng thân phận đồng hương với Nhan Nhiêu Nhiêu, khơi dậy lòng thương hại của Tạ Từ An, để hắn đưa nàng rời khỏi Đông Cung.
Sau khi đến nước Ô Thiện, thấy ta mãi không quay đầu lại, hắn bèn nghĩ kế dâng Lưu Như Ty cho Già Lặc Nhĩ, mưu tính ly gián ta và phu quân.
Không biết qua bao lâu, ánh lửa từ xa dần lan đến.