Nàng chợt nhớ ra, lúc Tạ Giác dùng bữa sáng nay, hình như chẳng ăn được bao nhiêu.
Nếu không ăn bữa sáng, càng không tốt cho tỳ vị.
Tần Cửu Vi đưa tay xoa xoa đầu Tạ Giác, giọng dịu dàng: "Ngoan, đừng sợ, mẫu thân sẽ giúp con khỏe lại."
Tạ Giác ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn nụ cười hiền hậu của Tần Cửu Vi, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm áp dâng trào trong lòng.
Từ trước đến nay cậu luôn cảm thấy không khỏe, nhưng không biết phải mở lời thế nào.
Vậy mà người mẫu thân xinh đẹp mới đến này lại nhanh chóng phát hiện ra...
Tạ Giác không kìm được mà lại gần Tần Cửu Vi thêm vài bước.
Tần Cửu Vi cong môi cười: "Để mẫu thân ôm con một lát, có được không?"
Tạ Giác khẽ gật đầu, có chút ngượng ngùng, vành tai nhỏ cũng ửng đỏ.
Ngoài phụ thân ra, trong nhà chẳng có ai ôm cậu cả.
Nhưng phụ thân, người ấy ngày thường cũng luôn bận rộn...
Tần Cửu Vi đưa tay, ôm Tạ Giác vào lòng.
Những lời này, từng câu từng chữ lọt vào tai Tạ Nghiễn Lễ không sót một lời.
Hắn ngồi trước bàn sách, môi mỏng mím chặt, bàn tay đặt trên mặt bàn cũng siết lại.
Chính vụ bộn bề, hắn dành cho con cái sự quan tâm riêng tư quá ít ỏi.
Trước đây hắn cũng từng thấy Tạ Giác ăn ít, sắc mặt không tốt, có hỏi Triệu ma ma là chuyện gì, bà ta chỉ nói trẻ con đều như vậy, Tạ Giác không thích ăn là vì quá kén chọn.
Hắn chưa từng nuôi con, thật sự cho rằng Tạ Giác kén ăn nên mới ăn ít như thế, bèn dặn bếp làm nhiều món ngon hơn.
Thế nhưng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới liệu cậu có phải đang khó chịu trong người không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế mà Tần Cửu Vi lại nghĩ tới, lại chú ý tới...
Nàng quả thật là hiếm có, vừa tỉ mỉ vừa thông minh.
Nàng đối xử với Tạ Giác, hình như... thật sự rất tận tâm, sự tận tâm khiến cho người phụ thân như hắn đây phải hổ thẹn.
Tạ Giác nép vào lòng Tần Cửu Vi, trong lòng chợt thấy ấm áp mềm mại.
Đây là vòng tay của mẫu thân ư? Thật ấm áp, thật thoải mái...
Cậu khẽ ngước đầu, ánh mắt nhìn Tần Cửu Vi ngập tràn tình yêu thương, bàn tay nhỏ cũng vô thức siết chặt vạt áo của nàng.
Tần Cửu Vi cúi đầu nhìn cậu bé, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ.
Tạ Giác vô cùng ngượng ngùng, xấu hổ cười khẽ.
Cảnh tượng này hoàn toàn lọt vào mắt Tạ Nghiễn Lễ trong thư phòng.
Vài sợi tóc lòa xòa của Tần Cửu Vi bị gió thổi bay, phất phơ trước trán.
Ánh nắng chiếu vào người nàng, bao quanh nàng một vầng sáng mờ ảo.
Nàng cười cong khóe mắt, hệt như đóa hoa rực rỡ nhất trong ngày xuân lặng lẽ nở rộ.
Trong đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp dường như ẩn chứa vô vàn tia sáng, khiến người ta mê đắm.
Tim Tạ Nghiễn Lễ cũng không tự chủ mà đập nhanh hơn vài nhịp.
Nàng cười lên, thật đẹp.
"Thiếu phu nhân quả là dịu dàng và lương thiện." Tử Trúc đứng bên cạnh cảm thán.
Không ngờ thiếu phu nhân nựng má đứa trẻ lại vui vẻ đến thế.
Nhưng mà má của tiểu thiếu gia nhìn quả thật là rất mềm mại...
Tạ Nghiễn Lễ nghe vậy hoàn hồn, ánh mắt rơi vào người Tử Trúc.
Giọng nói lạnh băng, không chứa một chút hơi ấm nào: "Việc ta giao cho ngươi, đã làm xong chưa?"