Một viên đá nhọn mang theo sức mạnh lao tới, ánh mắt người kia lạnh đi, tung người lộn vòng tránh thoát.
Nơi hắn vừa đứng, có một ám khí hình hoa sen dài nửa tấc cắm xuống.
“Thả hắn ra!” Một giọng nói vang lên.
Sắc mặt người kia biến, đột ngột đưa tay chộp lấy Tiền Tam Nhất dưới đất, mạnh mẽ ném ra ngoài.
Xong rồi!
Tiền Tam Nhất lơ lửng giữa không trung, lòng rơi vào tuyệt vọng. Ném cao thế này, không chết thì cũng tàn phế, hắn đành nhắm mắt buông xuôi.
Ơ?
Không thấy đau như tưởng tượng.
Hình như có ai đó đỡ lấy hắn.
Tiền Tam Nhất mở mắt, lập tức nghẹt thở.
“Sao lại là ngươi?”
Lời còn chưa dứt, người vừa đỡ lấy hắn lập tức buông tay, Tiền Tam Nhất rơi bịch xuống đất, mông đau điếng.
“Không thể nhẹ tay chút à… Ê… này, ngươi đi đâu đó… Thịnh Nhị, ngươi đi đâu vậy, này…”
Thịnh Nhị lúc này đã nhảy lên tường, phóng vọt đi.
Nàng chạy rất nhanh, bước chân nhẹ như bay trên bức tường chỉ rộng chừng một bàn chân.
Là hắn!
Nhất định là hắn!
Dù bóng dáng ấy chỉ thoáng qua, nhanh như ám khí nàng vừa phóng ra, nhưng… đôi môi Thịnh Nhị run lên.
Bóng người kia rất giống Sào Diệp Chu.
…
Tiền Tam Nhất ngồi bệt dưới đất, ban đầu đầu óc trống rỗng, một lúc sau mới tỉnh táo lại.
Không cướp tiền, không cướp sắc, chỉ cướp hai cái chân của hắn?
Ai mà b**n th** vậy?
Nhưng sao Thịnh Nhị lại bất ngờ xuất hiện?
Nàng không phải đang ở thành Tứ Cửu sao?
Đang nghĩ ngợi, chợt có thứ gì đó rơi từ trên tường xuống. Hắn ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt đen thẳm, trầm lặng như đêm tối.
Ánh mắt Thịnh Nhị nhìn hắn còn lạnh hơn cả màn đêm.
Tên nhóc này đúng là mạng lớn.
Kỷ Cương vừa nhận thánh chỉ, quay lại Giang Nam điều tra vụ vận lương ở Bắc phủ. Hắn vừa đi, toàn bộ Cẩm Y vệ lập tức do nàng tạm thời tiếp quản.
Kỷ Cương sợ nàng nhân cơ hội thăng chức, bèn sai nàng đi cùng, giao hết việc ở kinh thành cho tâm phúc.
Nàng vốn không muốn đồng hành cùng Kỷ Cương, lại cũng muốn sớm đến phủ Lâm An báo tin cho Tĩnh Thất gia, bèn lên đường trước một đêm, một mình cưỡi ngựa tiến về phía trước.
Chạng vạng đến phủ Hải Ninh, thấy trời sắp có sương mù, bèn tìm khách đ**m nghỉ một đêm.
Khách đ**m nhỏ điều kiện tồi tàn, đã lâu không có người ở, trong phòng toàn mùi ẩm mốc.
Nàng mở cửa sổ thông gió, vô tình cúi xuống nhìn, bèn thấy Tiền Tam Nhất dẫn theo tiểu đồng đi loạng choạng trên đường lát đá xanh.
Chạy vội xuống tìm lại thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Tiền Tam Nhất có mặt, nghĩa là Tĩnh Thất gia cũng đang ở gần đây. Nàng lập tức đi tìm khắp nơi, tình cờ chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Tiền Tam Nhất thấy Thịnh Nhị nhìn mình trân trối, bất giác rùng mình: “Ngươi… ngươi định làm gì?”
Thịnh Nhị túm lấy áo hắn, đẩy mạnh vào tường, áp sát hỏi: “Nói, vừa rồi người đó trông thế nào?”
Tiền Tam Nhất sững người, thầm nghĩ ngươi điều tra thì điều tra, có thể đứng xa một chút không, hơi thở ngươi phả cả vào mặt ta rồi.
Nhưng mà…
Nhìn gần mới thấy, Thịnh Nhị trông cũng khá xinh, da trắng như sứ, vì trắng nên đôi mắt lông mày đen láy càng thêm sắc sảo.
“Mặt vuông, nét mặt sắc lạnh, trông rất dữ, lông mày rậm, giọng mang khẩu âm Quan Trung… À đúng rồi, hốc mắt rất sâu.”
Như có mũi kim đâm vào tim nàng.
Hoàn toàn khác với dáng vẻ thư sinh trước mắt.
Sào Diệp Chu là mẫu đàn ông Quan Trung điển hình: cao lớn, cường tráng, hơi lưu manh, thích uống rượu, tửu lượng rất tốt.
Uống nhiều rồi lập tức ôm nàng, bá vai bá cổ, phả hơi vào mặt nàng: “Ngửi thử xem có hôi không?”
Nàng mà bảo “hôi”, hắn sẽ không ngừng phả hơi vào mặt nàng;
Nàng mà bảo không hôi, hắn lập tức được đà ghé sát lại: “Vậy hôn ta một cái!”
Mùi rượu, mùi mồ hôi đó là mùi của Sào Diệp Chu, nồng nàn và bỏng rát, khiến người ta không thể quên.
Thịnh Nhị cười nhạt, quay người bỏ đi.
“Này, không hỏi gì thêm sao, này?” Tiền Tam Nhất bỗng mất chỗ dựa, chân lảo đảo: “Chuyện sống chết đấy, không thể qua loa vậy được, phải hỏi kỹ vào chứ.”
Thịnh Nhị làm như không nghe thấy, đi tới bên người nằm bất tỉnh dưới đất, đặt tay lên mũi hắn dò hơi thở, rồi bất ngờ tát cho một cái.
Đồng Bản mơ màng tỉnh lại, ôm nửa bên má nóng rát, lẩm bẩm: “Nhị… Nhị gia à!”
Thịnh Nhị không nói không rằng, lại quay về phía Tiền Tam Nhất.
Nàng đi rất nhanh, bước chân rất lớn, Tiền Tam Nhất cứ tưởng nàng lại định đẩy hắn vào tường, hoảng sợ lùi ra sau.
Ai ngờ, một chân hắn hẫng lực, trượt không vững, người ngã phịch ra phía sau.
Trời ơi, tối nay ta là lật đật ngã mãi không đứng dậy được sao?