Trong cơ thể hắn có một lực lượng linh dị khó hiểu chống đỡ hắn, hơn nữa mắt thấy miệng vết thương đang dùng tốc độ đáng sợ khép lại. Ngự quỷ giả cũng không dễ dàng như vậy sẽ chết đi. "Ait Ra khỏi đây ngay!" Lẹt xẹt I Sau một hồi tiếng bước chân, ngay sau đó, một người mặc trang phục phụ trách, dáng người cao trung bình thẳng tắp đi ra, vẻ mặt điên cuông nhìn chằm chằm Tô Viễn. "Ông là ai?" Tô Viễn hiện lên nghi hoặc, hắn không biết tên này, vừa rồi tập kích là hắn làm quỷ gì? "Những lời này là để tôi đến hỏi cậu mới đúng! Cậu là ai, tại sao không chết! Tại sao không chết, cậu cũng nên chết đi, tại sao ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi." Đối phương mở miệng nói chuyện, ngữ khí của ông ta rất cứng rắn, vẻ mặt rất lạnh lùng, nhưng lại làm cho người ta có một loại thân thái điên cuồng, trạng thái cực kỳ không đúng. Thế nhưng không khó cảm giác được, đối phương cũng là một ngự quỷ giả. Chỉ là một ngự quỷ giả, cũng dám động thủ với hắn? Giờ khắc này, Tô Viễn cực kỳ tức giận, ngay lúc hắn chuẩn bị động thủ, bỗng nhiên chú ý tới một chỉ tiết, đối phương lại chống nạng, trong nháy mắt hắn đã hiểu được. "Ông là Triệu Khai Minh?" Giờ phút này trước ngực Tô Viễn bị khoét thành một cái lỗ lớn, máu tươi chảy ra, hơn nữa mơ hồ có thể thấy được nội tạng bên trong. Nhưng quỷ dị chính là hắn cũng không chết như vậy, ngược lại miệng vết thương đang dần dần biến mất, nếu không phải là áo nhuộm máu chứng minh cho thương tổn vừa rồi, thật giống như chưa từng bị tập kích. Đây là bởi vì thương thế đều bị chuyển đến trên người Sở Nhân Mỹ, Sở Nhân Mỹ thay thế Tô Viễn nhận thương tổn, mối liên hệ kỳ lạ giữa hai người có thể làm như vậy, đây là một loại chết thay. Mà lệ quỷ giết không chết, cho nên loại thương thế này đối với Tô Viễn mà nói cũng không quá chật vật. Nhưng mặc kệ là ai vô duyên vô cớ bị người khác dùng lực lượng linh dị tập kích, chỉ sợ cũng sẽ không vui vẻ, Tô Viễn cũng không ngoại lệ. Hắn chịu không nổi cục tức này, lập tức muốn phản kích, nhưng khi hắn nhìn thấy đối phương cầm nạng trong tay, nhất thời tỉnh ngộ lại. Người tới là Triệu Khai Minh. Nghiêm túc mà nói, sự kiện ngạ quỷ được tạo thành có quan hệ rất lớn với hắn và Triệu Khai Minh, ngay từ đầu trong sự kiện quỷ gõ cửa Tô Viễn không trực tiếp giam giữ quỷ anh còn đang ở giai đoạn đầu tiên, đây là lỗi của hắn. Mà bản thân Triệu Khai Minh đã sớm có thể giải quyết ngạ quỷ, ngăn cản nó trưởng thành, nhưng ông ta lại không làm như vậy, mà lại dung túng cho ngạ quỷ trưởng thành, dẫn đến toàn bộ thành phố Đại Xương bị lệ quỷ phong tỏa. Nguyên nhân là ông ta đã đạt thành giao dịch với lệ quỷ ông ta khống chế, lệ quỷ không biết kia muốn mượn ngạ quỷ bổ sung toàn bộ bản thân, đạt được một thân thể lệ quỷ hoàn mỹ. Mà Triệu Khai Minh cân lệ quỷ không biết kia trợ giúp người nhà ông ta hồi sinh, bởi vì mỗi một lần ông ta tham dự sự kiện linh dị đều sẽ không thực sự chết đi, chỉ có thể liên lụy đến người nhà ông ta, để cho người có quan hệ với ông ta gánh chịu cái chết. Đó là một trong những năng lực của con quỷ đó. Lại nói, làm người nhà Triệu Khai Minh cũng là xui xẻo, người ngôi trong nhà họa từ trên trời rơi xuống. Cứ như vậy, Triệu Khai Minh trơ mắt nhìn người thân và bạn bè bên cạnh ai nấy đều chết đi, từ đó dẫn đến nội tâm sụp đổ, từng bước bước vào cạm bẫẩy lệ quỷ không biết kia. So sánh với ông ta, Dương Gian thông minh hơn nhiều, chỉ có thể nói là mỗi người mỗi cảnh. Tô Viễn cười lạnh nói: "Coi như tôi có là ai, thì ra là ông là tên giấu đầu giấu đuôi, như thế nào, hiện tại không tiếp tục trốn?" Trào phúng thì trào phúng, nhưng Tô Viễn vẫn đề cao cảnh giác, tên này có chút đặc biệt, thế nhưng có thể trốn như vậy, thế cho nên làm cho dì Mỹ cũng không thể phát hiện! Đây hẳn là lệ quỷ rất đặc thù. Nhưng cũng có thể là bởi vì Tô Viễn thu hồi quỷ vực, lúc này mới để cho đối phương có cơ hội. . Tâm niệm vừa động, ở phía sau Tô Viễn, đột ngột xuất hiện một bàn tay nhỏ bé màu xanh đen, đem một cái đỉnh quan tài rỉ sét loang lổ đưa tới trong tay hắn. Tô Viễn chuẩn bị trực tiếp đóng đỉnh con quỷ kia, cùng với Triệu Khai Minh. "Vì sao cậu muốn phá hư kế hoạch của tôi, vì sao cậu không chết, cậu hẳn là muốn chết, Dương Gian cũng có thể muốn chết, không, Dương Gian rất nhanh sẽ chết, nhưng vì sao cậu không chết, vì sao cậu muốn ngăn cản tôi..." Triệu Khai Minh lẩm bẩm lời nói khó hiểu, tình huống của ông ta rất không đúng, tựa hồ đã lâm vào tình trạng điên cuồng, nhưng giọng điệu của ông ta cứng rắn, vẻ mặt lại tràn ngập lạnh lùng, làm cho người ta có một loại cảm giác chênh lệch cực kỳ mâu thuẫn quái dị.