Nhưng lùi một bước mà nói, cho dù là phát hiện cũng không sao cả, chỉ cân sau khi biết mảnh ghép bổ sung không có cạm bấy, hắn vẫn là hắn, như vậy giao dịch một lần nữa với tủ quỷ cũng không sao, vê phần nội dung giao dịch thì phải bàn bạc. Ví dụ, cho hắn một bát cơm chiên trứng? Lúc Tô Viễn tự hỏi nên lừa gạt như thế nào, vẻ mặt của hắn kh thay đổi, hắn phát hiện tủ quỷ trước mắt tựa hồ không giống lúc trước. Đã lâu không có động tĩnh. Tờ giấy đưa vào giống như bị nuốt chứng, không trở về nữa, không có tin tức đưa ra, cũng không có động tĩnh giao dịch, từ đầu đến cuối có vẻ cái tủ quỷ này vô cùng bình tĩnh, thật giống như không có phản ứng. "Sao lại thế này? Tại sao tủ quỷ không lên tiếng? Có vấn đề gì với yêu cầu của hắn sao? Hay là mảnh ghép bổ sung sẽ gây ra hậu quả xấu cho hắn? Tại sao nó suy nghĩ lâu vậy?” Tô Viễn hơi nhíu mày, trong lòng sinh ra nghi hoặc. Chẳng lẽ quỷ tủ biết mình chuẩn bị đào hố, biết mình muốn chơi xấu, cho nên không muốn phản ứng? Không, không đúng, khả năng này không cao. 'Chờ một chút nữa." Tô Viễn không lo lắng quá mức, hắn còn có thời gian, cũng không nóng lòng muốn lập tức lấy được đáp án. Khoảng 10 phút sau. Một cánh cửa tủ dưới tủ quỷ vốn yên tĩnh không dị thường đột nhiên rung lên một chút, nó hơi nhô ra giống như sắp mở. Sau đó có một tờ giấy bị đưa ra, lộ ra một nửa. Tô Viễn cầm lấy lên nhìn, chính là tờ giấy lúc trước hắn nhét vào. Có hai câu trên giấy. Câu đầu tiên là những gì hắn đã viết ngay vừa rồi: yêu cầu của thỏa thuận này là tao muốn mày đảm bảo lần giao dịch tiếp theo, hắn vẫn sống và hắn vẫn là hắn! Câu thứ hai xuất hiện bên dưới, chữ viết tay vặn vẹo, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ nét chữ nào, giống như những bút tích màu đen vặn vẹo không có quy tắc tạo thành: thời gian. Mẹ kiếp! Lỗ hổng đã bị nó phát hiện! Tô Viễn tiếc nuối bu môi, thứ quỷ này quả nhiên rất thông minh, không phải tên câm dễ lừa gạt! Nhưng câu trả lời như vậy của tủ quỷ cũng giúp Tô Viễn xác định một số chuyện, nó không từ chối, điều này có nghĩa là việc bổ sung mảnh ghép đối với mình có lẽ có nguy hiểm. Nhưng nguy hiểm hẳn là không quá lớn, rất có thể là bởi vì mình quá tham lam, cũng không nói rõ thời gian cho nên mới khiến tủ quỷ chân chừ. Bởi vì thỉnh cầu như vậy tương đương với việc để tủ quỷ phải trả giá một loại bảo vệ biến tướng nào đó, mà thời gian bảo hộ lại không xác minh rõ ràng. Về phân thời gian giao dịch lần sau thì do đương sự tự quyết định, nếu cả đời hắn không giao dịch lân thứ hai, cũng không có khả năng để tủ quỷ bảo vệ hắn cả đời. Rõ ràng nó sẽ chịu thiệt! Mà tủ quỷ rõ ràng là chủ cuộc giao dịch không bị thiệt thòi, vì vậy nó đưa ra một câu hỏi, thời gian giao dịch tiếp theo là khi nào. Giao tiếp với tủ quỷ không đơn giản như bạn nghĩ, bạn không bao giờ biết những gì tủ quỷ sẽ ảnh hưởng đến bạn, vì vậy không thể đạt được hoàn hảo, cho dù đó là đưa ra yêu câu như nào thì bạn cũng phải chịu nguy hiểm. Chẳng bao lâu. Ánh mắt Tô Viễn khẽ thay đổi, hắn trực tiếp viết một câu trên giấy: "Tao muốn sống sót để tiến hành giao dịch tiếp theo với mày." Yêu cầu này vẫn là tâm lý muốn được hời chiếm thế thượng phong. Tô Viễn đưa ra thời gian giao dịch tiếp theo một năm sau, điêu này có nghĩa là một năm sau hắn phải có mặt, nói cách khác trong vòng một năm hắn không thể chất. Nếu như hắn chết đi, tủ quỷ kia chẳng khác nào không hoàn thành yêu câu của hắn, loại quy tắc giao dịch vô hạn này đã bị tủ quỷ đơn phương phá hư. Cho nên nếu tủ quỷ muốn tiếp tục giao dịch, Tô Viễn không thể chết trong quá trình bổ sung mảnh ghép, cũng không thể chết trong những sự kiện linh dị khác. Quan trọng nhất là hắn không đưa ra yêu câu về sự kiện linh dị, cũng không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Mà dựa theo tình huống bình thường thì đây hẳn không phải là một chuyện rất khó, tuy rằng có thể phải trả giá đắt, nhưng giao dịch này có thể mặc cả. Tô Viễn lại nhét tờ giấy vào trong tủ quỷ một lần nữa, lần này nó cũng không có động tĩnh. Tủ gỗ cũ kỹ lâm vào yên lặng như ban nấy, tựa hồ đang phán đoán độ khó yêu cầu của Tô Viễn, lại tựa hồ đang tự hỏi có nên đồng ý yêu cầu này hay không. Nó có trí tuệ độc đáo, là một sự tồn tại khác biệt, tương tự như giấy da người. Tô Viễn không vội mà vẫn như cũ chờ. Lân này hắn không phải chờ đợi lâu, rất nhanh cửa tủ phía dưới có động tĩnh, mở ra một lỗ hổng. Hắn lập tức mở ra xem, bên trong chính là tờ giấy vừa rồi hắn nhét vào, nét chữ màu đen xiêu vẹo vẹo viết hai chữ: một tháng Một tháng?