Rất nhanh, hai người đi tới vị trí quỷ vực xuất hiện trước đó, sau đó Vương Tiểu Cường mở rương lấy ngón tay gây gò kia ra, đâm mạnh xuống mặt đất. Móng tay đen bóng chọc xuống đất. Ngay sau đó một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xuất hiện. quỷ vực của Dương Gian trực tiếp lộ ra. Chỉ thấy ánh sáng đỏ bao phủ vị trí phụ cận chừng ba mươi mét, mà ở vị trí chính giữa là Dương Gian, vê phân những kẻ tập kích trong quỷ vực, cơ bản đã chết sạch. Về phân Tô Viễn, hắn đã sớm rời khỏi quỷ vực của Dương Gian, giờ phút này đang trốn ở trong quỷ vực của mình xem kịch. "Hả?" Bước chân Dương Gian chợt dừng lại, quay đầu lại nhìn về phương hướng truyên ra động tính lạ. Dương Gian nhìn thấy Vương Tiểu Cường lạnh lùng nhìn về phía này, đồng thời cũng thấy được ngón tay kỳ quái dưới chân anh ta. Ngón tay kia tựa hồ có thể trực tiếp hạn chế quỷ vực. Vương Tiểu Cường không nói gì, lập tức bắt lấy ngón tay trên mặt đất, sau đó không ngừng lui vê phía sau. Ngón tay này giống như là một cái đinh cố định quỷ vực, càng lúc anh ta càng lùi vê sau, quỷ vực càng bị kéo qua. Giống như một sợi chỉ màu đỏ được kéo dài. Mà khi khoảng cách không ngừng kéo dài thì phạm vi quỷ vực của Dương Gian đang nhanh chóng thu nhỏ lại. "Tìm chết." Ánh mắt Dương Gian lạnh lùng, lập tức xuất hiện trước mặt Vương Tiểu Cường, mặc kệ anh ta tính làm cái gì, trước tiên giải quyết tên này rồi nói sau. Anh bạn, đừng vội ra tay. Một người đàn ông mặc áo gió đưa tay ngăn cản Dương Gian, trên mặt cậu ta mỉm cười kiêu căng, có vẻ không quá coi trọng Dương Gian. "Giúp đỡ hắn ta sao?" Vẻ mặt Dương Gian khẽ thay đổi. Anh ta cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại nằm trong dự liệu. Vương Tiểu Cường từng giao thủ với anh ta và không phải đối thủ của mình, nếu như không có người khác giúp đỡ vậy thì chính là tới tìm chết. "Cậu hẳn là Diệp Phong đúng chứ. Dương Gian đánh giá người đàn ông này, tựa hồ cũng không xa lạ trước sự tôn tại của cậu ta. Trước mắt Dương Gian bị Diệp Phong ngăn lại, hai người hình như đang thương lượng cái gì, Tô Viễn cũng không thèm để ý, hắn để ý chính là ngón tay Vương Tiểu Cường cầm. Đây chính là thứ tốt, rất có thể lấy từ một bộ phận linh dị trên người quỷ sai, ngay cả quỷ anh giai đoạn thứ tư cũng có thể hạn chế, dùng nó hạn chế quỷ vực, đương nhiên không thành vấn đề. Và quan trọng nhất... mặc dù nó là sản phẩm thất bại được sản xuất trong phòng thí nghiệm, nhưng dường như nó không có tác dụng phụ, có chút giống móng tay quan tài! Nghĩ tới đây, Tô Viễn không khỏi nổi lòng tham. Dù sao Vương Tiểu Cường sớm muộn gì cũng bị Dương Gian làm thịt, mình cướp một ngón tay của anh ta không quá đáng chứ? Hơn nữa hiện tại ra tay, còn có thể quang minh chính đại lấy! Ai bảo Dương Gian gặp phải phiên toái chứ, thân là đồng minh, mình tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không truyền ra ngoài, còn ai dám làm bằng hữu với mình! Đồng minh gặp rắc rối, hắn giúp đối Hắn đây là vì Dương Gian liều mạng quên thân, cho nên lát nữa dùng tủ quỷ một chút, cho dù anh ta biết hẳn cũng không đến mức trở mặt với hắn chứ Nghĩ như vậy, Tô Viễn bước đến. Mà giờ phút này, Vương Tiểu Cường câm một ngón tay khô queo, đã lùi xa hơn một ngàn mét. Khoảng cách dài như vậy, ngón tay kéo quỷ vực của Dương Gian phảng phất như muốn thoát ly thân thể anh ta, muốn mạnh mẽ kéo đứt quỷ vực. Thế nhưng lại không được. Ngón tay khô héo kia chỉ có thể cố định quỷ vực Dương Gian, làm cho quỷ vực di chuyển khó khăn, đồng thời cũng hạn chế phạm vi. Cho nên Vương Tiểu Cường nhất định phải dùng ngón tay hạn chế quỷ vực của Dương Gian, để cho anh ta không cách nào vận dụng năng lực quỷ vực, như vậy mới có thể thuận tiện để Diệp Phong thu thập anh tai Đột nhiên. Vương Tiểu Cường nhận ra một dòng khí âm lãnh ập tới, làm cho người ta không rét mà run, trực giác đặc biệt nào đó khiến anh ta khá hoảng sợ nhìn vê một phương hướng. Trên bãi cỏ xanh, không biết từ khi nào xuất hiện một bóng dáng khủng bố. Khi Vương Tiểu Cường nhìn rõ thì con ngươi đột nhiên co rụt lại, theo bản năng liên tục lui về phía sau. Một nỗi sợ hãi tràn ngập toàn bộ cơ thể. Đây là cơ thể của một người trưởng thành, tóc dài đến eo, không phân biệt được là nam hay nữ, làn da trần trụi bên ngoài xanh mét, không phải là màu da của người bình thường, máu sền sệt màu đen bao phủ cả cơ thể giống như một thi thể đã chết đã lâu, đôi mắt trắng bệch không nhìn thấy đồng tử, mơ hồ còn đang chảy máu. Hắn cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó như vậy, vô hình trung lại làm cho người ta có một loại áp lực lớn. Quỷ ! Trong đầu Vương Tiểu Cường lập tức nghĩ đến chữ này. Một con quỷ mới, một con quỷ không rõ không nằm trong kế hoạch.