Lời này nói rất hợp lý, người thức thời là trang tuấn kiệt, có cái gì có thể quan trọng hơn mạng, cho nên Nhan Chân xem như tán thành đề nghị của anh ta. Ánh mắt Nhan Chân khẽ động, sau đó mở cô nói: "Chuyện Hoàng Thiếu Phong tự mình tìm chết là chuyện của cậu ta, không liên quan gì đến câu lạc bộ, nhưng cậu Trương, 1,4 tỷ cũng không phải là một con số nhỏ, cho dù là câu lạc bộ, trong thời gian ngắn cũng không lấy ra được." Những ngự quỷ giả khác trong đại sảnh nghe xong, không khỏi khiếp sợ mở to hai mắt. Hội trưởng lại chịu thua? Ngay cả Tô Viễn cũng thấy lạ, hắn mới vừa rồi nhìn thấy cô gái này thì thâm cùng Hạ Thiên Hùng không biết nói cái gì, còn tưởng rằng đối phương chuẩn bị ra tay, đều đã chuẩn bị xong tâm lý, không nghĩ tới cô ta thật sự nguyện ý cho tiên? Tô Viễn kỳ quái hỏi: "Vậy hiện tại các người có thể bỏ ra bao nhiêu?” "Cái này... Xin hãy đợi một lát, tôi gọi điện thoại một chút” Nói xong Nhan Chân lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại, hình như là gọi cho tài chính của công ty, nói hai câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại. "Hiện tại tiên mặt lưu thông trong tài khoản của câu lạc bộ chỉ có tám trăm triệu." Tám trăm triệu, cũng không ít. Tô Viễn nói: "Vậy cứ như vậy đi, tôi thích người sảng khoái, nhìn cô sảng khoái rất thuận mắt như vậy, giảm giá cho cô, mấy lệ quỷ này đóng gói bán cho cô với giá tám trăm triệu. Tuy rằng biết rõ là thỏa hiệp trước, nhưng khi nghe Tô Viễn nói những lời này, nội tâm Nhan Chân vẫn nhịn không được buồn bực muốn hộc máu. Rõ ràng là ngự quỷ giả của câu lạc bộ của mình, lại bị người ta đóng gói bán cho mình, mà mình còn phải kiên trì mua bọn họ, cảm giác này thật sự đau trứng. Vừa nghĩ tới tám trăm triệu kia tương đương với mất trắng, Nhan Chân không khỏi cảm thấy đau lòng, cũng không có hứng thú ở lại lâu hơn. "Sau này tôi sẽ sắp xếp tài chính chuyển khoản qua, thân thể tôi không khỏe, thứ cho không chiêu đãi, Trương tiên sinh xin tùy ý. Nói xong cô trực tiếp trở lại phòng ban đầu, hiển nhiên là tâm tình không tốt. Hạ Thiên Hùng nhìn vào trong đại sảnh nhếch miệng cười: Hoan nghênh Trương huynh đệ rảnh rỗi đến thành phố Đại Kinh làm khách, đến lúc đó nhất định sẽ chiêu đãi cậu thật tốt." Tô Viễn cười mà không nói, chiêu đãi? Chiêu đãi như nào? Anh định lấy kéo để tiếp đãi sao? Nhưng mà tạm thời hắn cũng không có ý nghĩ đối đầu với vòng bạn bè, một là bởi vì trời cao hoàng đế ở xa, thành phố. Đại Kinh cách Tân Hải quá xa, không phạm được. Thứ hai, dù sao sau này Dương Gian sẽ đánh đuổi bọn họ, để cho bọn họ nhảy nhót một chút, chỉ cân không nhảy nhót lên đầu mình, cứ kệ bọn họ đi. "Tôi biết các người có thể cảm thấy rất khó chịu, có lẽ có người còn có ý nghĩ khác với tôi ˆ Nhìn những ngự quỷ giả trong đại sảnh, Tô Viễn lạnh lùng nói. "Nhưng đừng trách tôi, đây là các ngươi gieo gió gặt bão, nếu ngay từ đầu các ngươi thành thật dựa theo quy tắc tiến hành giao dịch, mà không phải muốn hãm hại người rồi cướp trắng trơn thì sự tình cũng sẽ không tiến hóa đến mức như hiện tại." Những ngự quỷ giả còn im lặng không nói, nhưng sắc mặt cũng, Tô Viễn cũng không thèm để ý, tự mình nói: 'Đương nhiên, hiện tại tôi nói với các người những thứ này cũng không phải nói có ý gì khác, chỉ là muốn nói cho các người biết, vô cùng hoan nghênh các người tới tìm tôi báo thù, thậm chí có thể nói là câu còn không được. Nếu như các người có thực lực này thì cũng có thể làm, tôi không ngại các người cũng bán tôi như thế này, bán đến một phòng thí nghiệm làm nghiên cứu hoặc là trực tiếp giết cũng được." "Nếu như các ngươi có thể làm được, tôi cũng chấp nhận kết cục như này, nhưng mà Tô Viễn đổi giọng, lời nói trở nên lạnh lẽo. "Nếu các người không có thực lực này mà hết lân này tới lần khác muốn dùng chút thủ đoạn, ví dụ như nhằm vào một số người bên cạnh ta, vậy thì tôi nhớ kỹ các người, bảy người các người... Ồ, tuy rằng chết một người, nhưng còn phải thêm hai người trong phòng, có một người tính một người, chỉ cân người bên cạnh tôi gặp phải chuyện gì tôi sẽ tính hết ở trên đầu các ngươi." "Người nhà, cha mẹ, con cái, bạn bè thân thiết, thậm chí là người có huyết thống với tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua người nào cả, tất cả đều tính trên đầu những người ở đây hôm nay, nhớ kỹ! Đây không phải là cảnh cáo, tôi chỉ đang trân thuật, mặc dù các người có thể ra tay với người bên cạnh tôi, mà ta cũng có thể làm được chuyện nhổ cỏ tận gốc." Máu lạnh, vô tình, bạo ngược, thậm chí có thể nói là coi thường sinh mệnh của người khác, giờ này khắc này, ngự quỷ giả nghe được những lời này chỉ cảm thấy khắp người lạnh lẽo, những lời này so với nói là người nói ra, càng không bằng nói là lệ quỷ đang cảnh cáo.