Đứa trẻ con này hai cánh tay nhỏ xíu ôm chặt lấy cổ Mặc Mặc, không chịu buông.
Mặc Mặc cũng không thể mạnh tay gỡ ra, đành bất đắc dĩ đưa tay đỡ lấy m.ô.n.g cậu bé.
Tiểu Kim Tử ngồi vững trên tay mẹ, vui vẻ lắc lư cái mông: “Mami~ Mami~”
Mặc Mặc tức giận nhìn Cố Bắc Thừa: “Bế con anh đi!”
Cố Bắc Thừa chẳng hề để tâm đến cơn giận của cô, nhàn nhạt đáp lại: “Thì cũng là con em.”
Mặc Mặc: “…”
Lại quay lại câu này rồi…
Cô nhìn cặp cha con mặt dày kia mà cạn lời, đuổi không đi, cũng không thoát được.
Cố Bắc Thừa giống như kẻ vô trách nhiệm, đứng một bên lạnh lùng nhìn cô.
Một lúc sau, anh mới hỏi: “Những năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em còn nhớ được bao nhiêu?”
“Nhớ hết.” Mặc Mặc lạnh lùng đáp.
Chỉ ba chữ thôi đã khiến Cố Bắc Thừa nổi trận lôi đình: “Em nhớ cái gì! Bị người ta tẩy não rồi mà còn không biết, đồ ngốc! Anh thật muốn đập đầu em ra xem bên trong là gì!”
Bao năm xa cách, cảm xúc ngày gặp lại của anh cũng tan biến sạch sẽ, giờ chỉ còn tức giận.
Nhân lúc Mặc Tiểu Nhụy đang bế con, không rảnh tay, anh thò tay chọt trán cô: “Cái đầu này không phải để làm cảnh, phải dùng đến, không dùng sẽ bị lú lẫn đấy.”
Ngay khoảnh khắc bị anh chọt trán, Mặc Tiểu Nhụy lập tức sững lại.
Hành động ấy quá đỗi quen thuộc, những năm sống chung khi xưa, anh vẫn thường làm thế.
Chỉ là… cảnh còn người mất, cô cũng bị anh lừa quá nhiều năm rồi…
Mặc Mặc ngây ra vài giây, rồi lập tức quay đầu đi, cố ép mình quên hết mọi chuyện trong quá khứ.
May mà, không để cô suy nghĩ thêm, có người đến phòng vẽ.
“Tiểu Nhụy, em xong chưa? Anh tới đón em tan làm.”
Một giọng nam dịu dàng vang lên.
Cố Bắc Thừa chẳng cần nhìn cũng biết là ai.
Anh nheo mắt nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Nhụy, cảnh cáo: “Anh không quan tâm giữa chúng ta có hiểu lầm gì, nhưng anh nói cho em biết, tên đàn ông đó không phải người tốt, em tránh xa hắn ra!”
“Ai không phải người tốt?”
Bạc Thiên Trạch bước vào phòng vẽ, mỉm cười phản bác lời Cố Bắc Thừa.
“Thiếu gia Cố à, với cái danh ‘con riêng’ xấu xa của em gái anh, nhà các người cũng dám nói người khác không ra gì à?”
Cố Bắc Thừa quay lại, nhìn tên hồ ly mặt cười đó với ánh mắt chán ghét: “Tránh xa Mặc Mặc ra! Tôi không biết anh có mưu đồ gì, nhưng nếu anh dám động vào cô ấy, tôi liều mạng với anh!”
Bạc Thiên Trạch cười lạnh: “Thiếu gia Cố quả là người cứng rắn. Nhưng đây là xã hội pháp trị, g.i.ế.c người là phạm pháp đấy. Anh bớt điên chút đi. Không lâu nữa đâu, tháng sau tôi và Tiểu Nhụy kết hôn. Lúc đó hoan nghênh anh tới dự, nhưng nhớ là tới làm khách, đừng tới phá đám.”
“Anh nói gì!”
Cố Bắc Thừa lao lên một bước, túm lấy cổ áo Bạc Thiên Trạch: “Anh chán sống rồi à?”
Khóe môi Bạc Thiên Trạch cong lên.
Tay đang thõng lập tức siết lại thành tư thế hoa sen, xoay một vòng rồi giơ lên định phản đòn.
Vịt Bay Lạc Bầy
Nhưng còn chưa kịp chạm vào Cố Bắc Thừa, Mặc Thiên đã nhào tới kéo anh ra.
“Lão Tứ, em đói rồi. Vợ anh không giành lại được, thì trước hết đi kiếm gì ăn đã.”
Cố Bắc Thừa cau mày nhìn cô nhóc: “Giờ này mà đòi ăn?”
“Ừ.” Mặc Thiên gật đầu rất nghiêm túc.
Cô kéo anh đi, còn thì thầm: “Đánh không lại, chạy nhanh đi.”
Cố Bắc Thừa bị cô kéo đi hai bước, lại kéo cô dừng lại: “Còn Tiểu Kim Tử, không cần nữa à?”
Mặc Thiên cũng khựng lại: “Cũng phải cần chứ…”
Cố Bắc Thừa: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai anh em quay đầu lại, giật Tiểu Kim Tử từ trên người Mặc Mặc về.
Tiểu Kim Tử vừa rời khỏi Mặc Mặc đã bắt đầu gào khóc.
Cố Bắc Thừa ôm cậu bé, vừa đi vừa cằn nhằn, giọng to đến mức chẳng rõ là nói cho ai nghe.
“Tiểu Kim Tử, mẹ con giờ đầu óc có vấn đề rồi, chẳng biết mình là ai!”
“Chờ khi nào tẩy não cho mẹ xong, mình lại tới tìm.”
“Ba không dám để con ở gần mẹ, mẹ ngay cả có con cũng quên mất, đầu óc thế này, ba phải sửa lại rồi mới dám giao con cho mẹ.”
“Tiểu Kim Tử, sau này mình cùng nhau sửa não mẹ, ngoan, đi với ba về nhà trước.”
Cố Bắc Thừa bước rất nhanh, nhưng giọng thì to rõ, dù đã ra ngoài hành lang, vẫn nghe vọng lại trong phòng vẽ.
Mặc Mặc nhìn theo bóng họ rời đi, cắn chặt môi, ánh mắt đầy suy tư.
Bạc Thiên Trạch thấy vậy, đưa tay khoác lên vai Mặc Mặc: “Tên chồng cũ của em không phải người dễ sống chung đâu. Nhưng em yên tâm, sau này anh sẽ cho người đi theo bảo vệ em, không để họ làm phiền.”
Mặc Mặc không đáp.
Cô cứ thế nhìn chằm chằm cánh cửa mà Cố Bắc Thừa và Tiểu Kim Tử vừa bước ra, ngơ ngác, thất thần.
Cố Bắc Thừa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, khẽ cười khinh: “Quả là kẻ ưa bắt nạt kẻ yếu.”
“Em sợ anh bị đánh, mất mặt trước vợ.”
Mặc Thiên đáp tỉnh bơ.
Rồi cô bò lên ghế xe, hỏi: “Anh thật sự từng làm chuyện có lỗi với chị dâu à?”
Cố Bắc Thừa: “…”
Anh đen mặt quay đầu trừng mắt với Mặc Thiên ở ghế sau.
Bình thường bị anh nhìn thế này, người ta đã sợ chạy mất.
Tiếc là, Mặc Thiên là ai chứ?
Cô mà nhìn được sắc mặt người khác, thì đã sớm trưởng thành rồi.
Cố Bắc Thừa trừng mắt đằng trước.
Mặc Thiên ngồi phía sau ôm Tiểu Kim Tử chơi gõ mõ gỗ.
Cái mõ ban nãy bị vỡ không sao, trong túi cô còn một cái nữa.
Mặc Thiên vừa chơi vừa lẩm bẩm: “Ba con làm gì trước kia, không ai nói, cô cũng không biết ai đúng ai sai. Đứa nhỏ đáng thương như con, ai cần thì theo người đó đi.”
Tiểu Kim Tử vốn đã ngừng khóc.
Nghe cô nói vậy…
Nước mắt lại rơi lã chã: “Tìm mami~ Tìm mami~”
Cố Bắc Thừa nhắm mắt, đau đầu.
Bị cô nhóc này làm cho phát sợ rồi.
“Thiên Thiên, suỵt, đừng dỗ nữa, để nó tự bình tĩnh.”
“Ờ.”
Mặc Thiên đáp nhẹ một tiếng.
Rồi vỗ nhẹ má Tiểu Kim Tử: “Ba con bảo cô cũng đừng lo cho con, vậy người con có thể theo lại càng ít.”
Tiểu Kim Tử: “Hu hu~~~”
Cố Bắc Thừa: “…”
Đúng là cô…
Gây chuyện thì giỏi, đổ thêm dầu vào lửa là số một…