Sau tình huống vừa rồi, làm gì còn ai dám ở lại văn phòng nữa…
Cả hai, Cố Thiếu Đình và Đồng Anh Tư, vội vàng rời đi làm việc.
Dù sao thì, Lý Minh Phi là nhân vật mấu chốt.
Anh ta làm quản gia cho Tào Vân Hoa suốt mười năm, chắc chắn là điểm đột phá lớn nhất của vụ án này.
Hơn nữa, muốn dùng pháp luật để trừng trị nhà họ Hạ, thì lời khai của Lý Minh Phi lại càng quan trọng hơn bao giờ hết.
Cuộc thẩm vấn kéo dài gần một ngày.
Bốn cảnh sát thay phiên nhau, khi thì mềm mỏng, khi thì cứng rắn, kể đủ loại câu chuyện cho Lý Minh Phi nghe.
Cảnh sát mà nói dối thì đâu gọi là lừa, đó là chiến lược dẫn dụ địch.
Trước đó, trong quá trình điều tra, họ đã phát hiện vợ con Lý Minh Phi đang sống ở nước ngoài, sống còn tốt hơn cả anh ta—ở biệt thự, đi siêu xe, hai mẹ con không cần làm gì mà vẫn sống xa hoa.
Cảnh sát đã lấy vợ con anh ta làm điểm đột phá, ngụy tạo một vụ “mất tích”.
Tóm lại, Lý Minh Phi không liên lạc được ai, dùng điện thoại do cảnh sát đưa cũng không gọi được cho vợ con.
Không còn cách nào khác, anh ta đành bắt đầu cung khai, từng chút một, lấy lời khai đổi lấy thông tin.
Đáng tiếc, thứ anh ta có trong tay quá ít.
Mãi đến khi Cố Thiếu Đình chi tiền, dựng nên một chuyến “du lịch trúng thưởng” đưa vợ con anh ta đi, khiến họ như bốc hơi khỏi thế giới, ngay cả hàng xóm hay bạn học quanh đó cũng không tìm ra, Lý Minh Phi mới thực sự sụp đổ.
Lý Minh Phi vừa mở miệng khai, thì lời khai ào ào như thác lũ.
Thì ra, phu nhân nhà họ Hạ chính là tiểu tam lên ngôi.
Bà ta và vợ cả của ông Hạ gần như mang thai cùng lúc.
Nhưng con của vợ cả không giữ được, còn bà ta thì sinh được một cặp long phụng.
Từ đó, bà mới giữ được địa vị trong nhà.
Dĩ nhiên, vì sao vợ cả sảy thai, Lý quản gia cũng chỉ đoán là có liên quan đến Tào Vân Hoa, còn sự thật thế nào thì chẳng ai biết.
Ông ta còn tiết lộ rất nhiều chuyện nội tình.
Ban đầu ông nghĩ, cùng lắm thì c.h.ế.t một lần, đổi lại cho vợ con một số tiền lớn.
Không ngờ Hạ Đồng Quang và Hạ Ngữ Nhu còn dám ra tay với vợ con ông.
Thế thì chẳng còn gì để giữ nữa.
Tiểu tam hại chính thất, ngôi sao nhỏ muốn trèo lên quyền thế, chị em tốt ngoài mặt mà sau lưng như kẻ thù…
Toàn là mớ drama khủng khiếp, đến mức cảnh sát ghi biên bản cũng phải ngẩn người.
Thuật búp bê trúng tà kia, cũng độc ác tận cùng, chỉ có thể thi pháp trên phụ nữ, và chỉ hại phụ nữ.
Cho đến khi Lý Minh Phi nhắc đến chuyện của Hạ Ngữ Nhu, Cố Thiếu Đình cuối cùng cũng hiểu rõ ân oán giữa Đồng Anh Tư và nhà họ Hạ.
Thì ra Hạ Ngữ Nhu với chính mình cũng chẳng nương tay, thậm chí còn tàn nhẫn hơn với người khác.
Từ khi ông Hạ mất, Hạ Đồng Quang tiếp quản Hạ thị, nội loạn không ngừng, mỗi ngày một tệ.
Từ một tập đoàn hàng đầu, tụt xuống hạng hai, rồi lại rơi tiếp xuống hạng ba.
Nếu không nhờ Cố Hoằng Thâm chống lưng, nhà họ Hạ sớm đã phá sản.
Hạ Ngữ Nhu yêu Cố Hoằng Thâm nhiều năm, nhưng chưa từng có được.
Đúng lúc Cố Hoằng Thâm ly hôn, mà Hạ thị thì khó khăn trùng trùng.
Cô ta liền nhân cơ hội, đến cầu xin Tào Vân Hoa.
Muốn một lần là có thể gả vào nhà họ Cố, không tiếc bất kỳ giá nào.
Mà nói thật, mấy chuyện thất đức như thế này, Tào Vân Hoa đúng là có bản lĩnh.
Bà ta đưa cho Hạ Ngữ Nhu một thứ thuốc cực mạnh.
Chỉ cần đúng ngày làm pháp, ngủ với Cố Hoằng Thâm, thì chắc chắn sẽ mang thai, hơn nữa là sinh đôi, và là con trai.
Nhưng một khi pháp thuật bắt đầu, không có đường lui.
Ngày hôm đó, bắt buộc phải ngủ với đàn ông.
Mà nếu có thai thì phải sinh.
Nếu không ngủ—chết.
Nếu không sinh—cả nhà chết.
Hạ Ngữ Nhu thực sự không nghĩ đường lui.
Cô ta hôm đó sắp xếp mọi thứ chu toàn.
Thậm chí bỏ ra một triệu tệ thuê tám người, chỉ để ngăn cản bất kỳ ai tiếp cận Cố Hoằng Thâm.
Nhưng tính hết mọi chuyện, lại không ngờ Đồng Anh Tư đột nhiên xuất hiện.
Rõ ràng chỉ còn một bước nữa!
Một bước giữa thiên đường và địa ngục!
Hạ Ngữ Nhu vẫn có thai, nhưng lại không biết đứa trẻ là của ai.
Đó là lý do vì sao, khi Cố Hoằng Thâm đã ly hôn, cô ta lại đột nhiên ra nước ngoài - vì cô ta đi sinh con!
Khi Lý Minh Phi nói xong chuyện này, tất cả những người biết chuyện đều choáng váng.
Không ngờ, một hành động vô tâm của Đồng Anh Tư năm đó, lại cứu được Cố Hoằng Thâm, nhưng lại hại chính cô.
Mà Hạ Ngữ Nhu, từ đó đã thay đổi số mệnh.
Đương nhiên, là cô ta đáng đời—tự làm thì tự chịu.
Nhưng sự hận thù của cô ta dành cho Đồng Anh Tư, giờ thì đã có lời giải thích rõ ràng.
Cố Thiếu Đình phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa xong.
Rồi anh mới kể lại toàn bộ cho Cố Hoằng Thâm nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phản ứng của Cố Hoằng Thâm khi nghe xong, còn sốc hơn bất kỳ ai.
Bởi vì, anh luôn rất cẩn trọng trong mấy chuyện kiểu này.
Là người thừa kế nhà họ Cố, nắm quyền kiểm soát toàn bộ tập đoàn, anh phải luôn tỉnh táo.
Người có dã tâm quá nhiều—muốn trèo cao, muốn tống tiền, muốn hủy hoại anh…
Mặt tối của lòng người, chỉ có bạn không nghĩ ra, chứ không có họ không dám làm.
Vì vậy, Cố Hoằng Thâm rất hiếm khi ngủ lại ngoài, cũng không uống rượu, luôn duy trì tỉnh táo.
Hôm đó, chẳng qua chỉ là uống vài chén với bạn cũ.
Lúc đó mất con, ly hôn với Vạn Kiều, cha vợ bị tai nạn… tâm trạng anh cực kỳ tệ, nên mới phá lệ uống rượu.
Anh không ngờ mình lại say đến thế.
Nhưng dù say, anh vẫn nhớ gọi tài xế tới đón.
Nhưng khi đã có người đào sẵn hố, thì cho dù bạn có mọc cánh, cũng sẽ bị b.ắ.n rơi.
Mà cái hố này, cuối cùng người phải trả giá lại là Cố Thiếu Đình và Đồng Anh Tư.
Cố Hoằng Thâm mặt lạnh, ngồi trầm mặc trong văn phòng một tiếng.
Rồi tỉnh lại, lập tức lái xe đến đồn cảnh sát.
Cố Hoằng Thâm gặp Đồng Anh Tư:
“Tiểu Tư, tôi có thể nói chuyện riêng với em vài câu không?”
Đồng Anh Tư hơi sững lại.
Cố Thiếu Đình cũng ngạc nhiên:
“Anh cả, anh muốn nói gì?”
Cố Hoằng Thâm liếc qua anh bằng ánh mắt lạnh như băng:
“Nói chuyện riêng, cậu hiểu nghĩa là gì không?”
Cố Thiếu Đình: “…”
Đồng Anh Tư dẫn Cố Hoằng Thâm vào phòng tiếp khách.
Cố Hoằng Thâm hiếm khi lộ vẻ khó xử như vậy.
Vịt Bay Lạc Bầy
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn cho rằng mình chưa từng nợ ai điều gì.
(Đương nhiên, trừ Vạn Kiều.)
Đối với người ngoài, anh chưa bao giờ thấy áy náy.
Nhưng lần này, lại nợ một ân tình không bao giờ trả được.
Cố Hoằng Thâm hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định tâm lý.
Rồi cực kỳ áy náy, nói với Đồng Anh Tư:
“Tiểu Tư, năm đó vì tôi mà em và Thiếu Đình mất con… tôi thật sự xin lỗi.”
Từng chữ anh nói đều nặng nề.
Tổn thương đã gây ra, không thể nào bù đắp, nên mỗi câu xin lỗi đều trở nên vô nghĩa như nước mắt rẻ tiền— phải rơi, nhưng không có ý nghĩa gì.
Đồng Anh Tư nghe xong, chỉ khẽ thở dài.
Cô mấp máy môi, nhưng không nói thành lời.
Giây phút này, cô không biết nên đối mặt với Cố Hoằng Thâm ra sao.
Mà Cố Hoằng Thâm cũng không mong cô tha thứ.
Con cũng không còn, anh còn lấy gì để đòi sự tha thứ?
Anh chỉ muốn nói hết điều nên nói.
“Anh sẽ không tha cho nhà họ Hạ.
Con anh không cứu lại được, nhưng người nhà họ Hạ cũng đừng mong sống yên.
Họ nhất định phải trả giá thích đáng.”
Đồng Anh Tư vẫn im lặng.
Cố Hoằng Thâm dừng lại vài giây, rồi nói câu cuối cùng:
“Tiểu Tư, lỗi là ở anh.
Thiếu Đình cũng là người bị hại, nó cũng rất đau khổ…
Mong em… có thể nhìn lại nó một lần.”
Nói xong, anh quay đầu bước ra khỏi phòng, không hề do dự.
So với những lời vô nghĩa, thứ Cố Hoằng Thâm muốn làm, là thật sự trút giận cho ra trò.
Anh mặt lạnh rời khỏi đồn cảnh sát.
Nhà họ Hạ à?
Cùng nhau c.h.ế.t đi.
Nhà họ Hạ lập tức rơi vào bế tắc.
Cảnh sát liên tục tra xét, Cố Hoằng Thâm thì cắt đứt toàn bộ huyết mạch kinh doanh của Hạ thị - từ khách hàng, nhân lực, đến quan hệ, và cả dòng tiền.
Tết năm nay, với nhà họ Hạ chẳng khác gì địa ngục.
Chỉ trong ba ngày, một hào môn thế gia bị biến thành chuột chạy qua đường.