Kiều Hạc từ nhỏ đến lớn chưa từng để tâm đến ai như vậy.
Thật ra từ khi hai đứa còn bé xíu, chuyện hôn sự giữa Kiều Hạc và Cố Hương Vi đã được hai ông cụ của hai nhà định sẵn.
Lúc Giang Chi Vân còn đang mang thai Kiều Hạc, hai ông đã ngồi với nhau bàn bạc — nếu nhà họ Cố sau này sinh con gái, thì sẽ gả cho nhà họ Kiều.
Cứ thế mà ấn định hôn ước.
Tuy lúc ấy chỉ là lời đùa, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, hai nhà cứ mặc nhiên thừa nhận như thế.
Cố Hương Vi cũng chưa từng phản đối, thậm chí còn gấp gáp hơn cả Kiều Hạc, mới 16 tuổi đã đòi đính hôn.
Giang Chi Vân tất nhiên hiểu suy nghĩ của cô bé đó.
Năm đó Kiều Hạc vừa tròn 20, tiểu thư nhà quyền quý ở thủ đô đến Kiều gia xin cưới nhiều đến mức muốn đạp nát cả cửa nhà.
Chứ nói gì đến việc Kiều Hạc vốn đã xuất sắc — cho dù cậu có là kẻ bình thường, thì cũng không thiếu người tranh nhau gả vào Kiềy gia.
Lúc đó, Cố Hương Vi chỉ thiếu nước vác gạo đến cửa, một lòng muốn gả qua.
Chỉ là khi ấy cô còn nhỏ, hai nhà mới thống nhất, đợi đến 18 tuổi sẽ đính hôn.
Nào ngờ, còn chưa kịp đính hôn, Kiều Hạc lại bất ngờ đổ bệnh, tiếp theo là Kiều An Khang bị ngã núi trọng thương — Kiều gia khi ấy có thể nói là thảm chồng thảm.
Đúng lúc đó, bản chất con người dần lộ rõ.
Cố Hương Vi khóc lóc đòi hủy hôn, còn dọa tự tử.
Nhà họ Cố đương nhiên phải giữ mạng cho bảo bối nhà mình.
Mà lúc ấy, ai còn nghĩ đến cảm xúc của người Kiều gia?
Không phải Kiều gia mặt dày không chịu hủy hôn, mà chính vì nhà họ Cố càng vội vã đoạn tuyệt, thì nhà họ Kiều lại càng không muốn để họ toại nguyện.
Kể từ đó, quan hệ vốn dĩ không tệ của hai nhà, ngày càng căng thẳng.
Còn cách một lớp giấy cửa sổ là vỡ mặt.
Giờ phút này, Giang Chi Vân nhìn ánh mắt con trai cứ dán chặt vào người kia, khẽ thở dài một hơi.
Hôn ước vốn đã huỷ rồi.
Tên con trai thứ hai này, sao lại muốn nhảy vào hố lửa nhà họ Cố lần nữa?!
Trong lúc Giang Chi Vân còn đang đau đầu, bên ngoài sân nhà họ Cố lại vang lên tiếng xe hơi.
Hôm nay nhà họ Cố náo nhiệt như đón Tết.
Người ra kẻ vào tấp nập không dứt.
Chẳng mấy chốc, người trong xe đã bước vào nhà.
Nhìn kỹ thì — lại càng không phải người ngoài.
Là lão gia nhà họ Cố — Cố Chấn Hồng.
Thì ra, trên đường đến đây, Kiều Kỳ Duệ đã hẹn trước với Cố Chấn Hồng cùng đi.
Mà hôm nay, Cố Chấn Hồng không giống với mọi khi.
Có cháu gái làm chỗ dựa, ông cụ đi đứng thẳng tưng!
Trước kia, Kiều Kỳ Duệ còn chê cháu gái ông nào là không học vấn, không đầu óc, thần kinh không ổn định, nói chung là chê từ đầu đến chân.
Giờ thì sao?
Vừa biết cháu gái ông “không phải dạng vừa”, lập tức đổi thái độ — nói câu nào cũng khen ngợi, miệng ngọt như mía lùi!
Cố Chấn Hồng lập tức tỉnh ngộ — trước mặt cháu gái ông, ai rồi cũng sẽ bị vả mặt “thơm lừng”!
Ông cụ bước vào, mặt mày đắc ý:
“Lão Kiều này, mới vài hôm không gặp, đã nhìn cháu tôi khác xưa chưa?
Tôi nói cho ông biết, cháu gái tôi bản lĩnh lớn lắm đấy nhé!”
“Đúng đúng đúng, ông nói rất đúng!”
Kiều Kỳ Duệ lần này không cãi lại nửa lời, vội gật đầu lia lịa:
“Tiểu Thất nhà ông, đúng là cao nhân tuyệt thế!
Trước đây là tôi mắt mù, không nhìn ra!”
Ông khen, lại còn nhận sai, làm Cố Chấn Hồng cũng thấy ngại:
“Ấy, cũng đúng thôi, lúc đầu nhìn bề ngoài thì sao mà biết cháu tôi giỏi đến thế.”
Hai ông già ngồi đó bắt đầu tung hô lẫn nhau, cứ thế qua lại, qua lại…
Một lúc sau, Kiều Kỳ Duệ cảm thấy đã đến lúc — nên vào chuyện chính rồi.
Hôn ước vốn có từ trước, chỉ là… trước kia đính nhầm người.
Giờ thì người đúng đã quay về, chẳng phải nên chỉnh sửa lại cho đúng, tiếp tục tiền duyên hay sao?
Kiều Kỳ Duệ trong bụng đã tính sẵn nước cờ.
Lúc này mở lời:
“Lão Cố à, cháu gái nhà ông đã cứu tôi, cứu con tôi, lại còn cứu cả cháu tôi nữa. Nhà họ Kiều chúng tôi thật sự chẳng biết lấy gì đền đáp cho xứng đáng.”
“Nhà tôi thì cũng chẳng có gì quý giá, mà nhà ông lại càng chẳng thiếu cái gì… Hay là thế này đi, tôi tặng luôn cháu trai nhà tôi cho cháu gái nhà ông.
Ông thấy là cho làm rể tới nhà thì hợp, hay lấy thân báo đáp thì ổn hơn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Cháu trai tôi biết kiếm tiền, biết nói chuyện, biết chiều chuộng người. Từ nay về sau, cháu gái ông làm đại ca trong nhà, cháu trai tôi làm lính nhỏ, đại ca nói gì, nó nghe đó. Thế nào? Mình đặt lại hôn ước nhé!”
Kiều Hạc: “…”
Buôn người bị xử mấy năm tù nhỉ?
Ông nội ông, đã bắt đầu liều lĩnh phạm pháp rồi đấy à…
Còn sắc mặt “tươi không cần tưới” y chang bên này — chính là mặt của mấy người nhà họ Cố, xanh mét như lá chuối, mà vẫn cố gắng giữ hình tượng!
Thực ra, Cố Chấn Hồng vẫn luôn nhớ đến chuyện hôn sự này.
Ngày xưa có một ông hòa thượng bói cho ông với Kiều Kỳ Duệ, nói rằng đời sau của hai nhà có duyên phận, tuyệt đối là trời định một đôi.
Vì vậy họ mới bàn bạc định ra mối hôn ước từ khi hai đứa còn bé.
Vòng qua vòng lại, ông cụ nhìn thấy tình hình hiện tại thì trợn tròn mắt lấp lánh ánh sao:
“Chẳng phải… nhân duyên lại quay về rồi sao!”
Ông cụ nhìn cháu gái đầy mong đợi:
“Thiên Thiên, cháu thấy thế nào?”
Mặc Thiên vừa ngẩng đầu định nói,
Cố Chấn Hồng lập tức nhớ ra — cháu gái ông từng nói cháu trai nhà người ta sắp chết, để cô có thể thừa kế tài sản…
Giật mình, hoảng hồn, c.h.ế.t khiếp!
Chưa kịp để cô mở miệng, ông cụ đã vội vàng ngăn cản:
“Ôi thôi thôi, cháu gái ngoan, cháu khỏi nói gì hết, mau đi xem mấy món quà của mình đi!”
Sợ thật rồi.
Không thể để con bé mở miệng.
Một khi bảo bối nhà ông nói ra, hôm nay chẳng những không bàn được gì, e là còn lật bàn, xé áo đánh nhau.
Trong hiện trường, ngoài hai ông cụ đang “diễn vai người lớn yêu thương nhau”, ai cũng muốn nhảy ra hét: “Không được!”
Nhưng tiếc là… vẫn chưa có ai dũng cảm cất tiếng.
Thế rồi, một “người hùng” bất ngờ xuất hiện—
Từ góc phòng khách, một ông già tay cầm phất trần rụng gần hết lông, lảo đảo chạy ra:
“Không được không được! Nam thiện nhân này mà lấy sư phụ tôi… sẽ c.h.ế.t đó!!!”
Mọi người: “…”
Không hổ là ông ta.
Vừa mới thoát c.h.ế.t trong gang tấc, đã lại hăm hở chạy lên tiền tuyến…
Cố Chấn Hồng không nhận ra ông này.
Quan sát một hồi, ông cụ mới nhíu mày, lộ vẻ khinh bỉ, phẩy tay:
“Ông già kia, ông là Pháp Hải hả? Chuyên đi phá hoại nhân duyên người khác. Tôi nói ông nghe, phá hôn sự là tạo nghiệp đấy, cẩn thận bị trời đánh!
Đi, lão Kiều, ta ra kia uống trà!”
Nói xong, ông lôi Kiều Kỳ Duệ ra chỗ khác bàn việc chính.
Phòng khách chỉ còn lại mọi người, không biết nên khóc hay cười.
Nhìn cái vẻ mặt như “cả thế giới phụ tôi” của ông “Pháp Hải”, tiếng cười nhịn không nổi nữa… rút cuộc vẫn bật ra từng tràng, từng tràng.
Hai ông già ra ngoài bàn chuyện đại sự.
Cố Hưng Quốc ngồi đánh cờ với Kiều An Khang.
Tô Như Lan kéo Diêu Phán Nhi cùng đi trò chuyện với Giang Chi Vân.
Người đến là khách, tất nhiên phải tiếp đãi chu đáo.
Nhưng chưa bao lâu, phòng khách lại vang lên tiếng ồn ào.
Không ai ngờ được, lần này lại là hai bà mẹ của hai nhà… cãi nhau!
Rõ ràng trước đó còn nói chuyện vui vẻ, vậy mà chẳng biết sao lại nổi cơn tam bành.
Tô Như Lan và Giang Chi Vân mặt đỏ phừng phừng, chỉ tay vào nhau.
Tô Như Lan tức đến bốc khói:
“Chị dựa vào cái gì mà nói con trai tôi như vậy?!”
Giang Chi Vân cũng chẳng chịu thua:
“Con trai chị dám làm, tôi lại không được nói à?!”
“Con trai tôi không có làm! Chị nói bậy!” — Tô Như Lan vừa gấp vừa giận, tay run lên vì kích động.
Một lúc sau, trước mắt bà tối sầm, đứng cũng không vững nữa.
Mấy anh em nhà họ Cố lập tức chạy đến đỡ mẹ, lo lắng hỏi han liên tục.
Tô Như Lan mở mắt ra, nước mắt vì tức mà không kìm được rơi xuống:
“Cô ta nói…con trai cả của tôi làm bố vợ tức suýt chết, con trai ba thì rạch cổ tay vợ, con trai tư còn ép vợ nhảy xuống biển tự tử…”
Bà vừa nói xong.
Vịt Bay Lạc Bầy
Cả nhà họ Cố lặng thinh.
Một đốm lửa có thể thiêu rụi cả cánh rừng — chiến sự sắp bùng nổ rồi đây…