Nhưng Tiêu Như Khâm căn bản không thèm nghe ta nói gì. Hắn chỉ mạnh mẽ kéo tay ta, vén thẳng ống tay áo lên, và những vết sẹo hằn trên da, dù là mới hay cũ, đều không thể che giấu được nữa.
Hắn nhìn những vết sẹo hằn trên tay ta, siết chặt đến mức ta đau điếng. Thế nhưng ta lại chẳng dám hé răng nửa lời, bởi cảm xúc cuộn trào trong đôi mắt ấy khiến ta sợ rằng chỉ cần ta lên tiếng, hắn sẽ thật sự vác d.a.o ra ngoài c.h.é.m người.
Rất lâu, rất lâu sau, lâu đến nỗi trời đã chuyển từ sáng sang tối mịt, hắn mới từ từ buông tay áo ta xuống, giọng nói bình tĩnh cất lên: "Bỏ công việc đó đi, sau này cứ để ta nuôi A Tỷ."
8
Tiêu Như Khâm gần như giam lỏng ta ở nhà. Hắn lợi dụng lúc ta ngủ say để đi Lý gia từ chức, ban ngày thì theo ta từng bước không rời, thậm chí cũng không thèm lui tới học đường nữa.
Mãi cho đến khi ta lo lắng đến phát sốt, phải lấy Tiêu phu nhân ra thề thốt với hắn, hứa rằng tuyệt đối sẽ không ra ngoài tìm việc, sau này ngay cả trong vòng năm dặm quanh Lý gia cũng sẽ không bén mảng tới, hắn mới từ từ trở lại với việc học hành thường ngày.
Thế nên, khi ta biết hắn đã làm gì thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, chẳng thể thay đổi được nữa.
Khi ấy, không chỉ riêng Trấn Lâm Phong mà cả huyện đều biết hắn là một thiếu niên tài tử, chỉ vì một bài thơ, một bài thơ mà hắn đặc biệt chọn nơi tửu lầu tập trung đông đúc sĩ tử mà làm.
Bài thơ ấy dùng từ sắc bén, kết cấu chặt chẽ, cả bài đều nói về sự độc ác và đày đọa của một tiểu thư nhà quyền quý đối với dân thường.
Trấn Lâm Phong bé tí tẹo thế này, chỉ cần hỏi thăm đôi chút là có thể đoán ra tiểu thư trong bài phú là ai. Cùng với tài danh của Tiêu Như Khâm vang xa, đương nhiên còn có cả tiếng xấu độc miệng của Lý Như.
Hắn gần như đã hủy hoại cả đời Lý Như.
Ta có chút trách cứ hắn. Hình phạt này đối với một nữ tử mà nói thì thực sự quá nặng nề, vậy mà hắn vẫn còn thấy chưa đủ, nói: "Nàng ta đến da lông còn chưa sứt mẻ chút nào, sao có thể coi là phạt nặng? Trên đời này, bất cứ ai làm tổn thương A Tỷ thì ta có trả lại gấp trăm lần cũng vẫn còn thấy chưa hả dạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đương nhiên ta không thể vì một người ngoài mà trách hắn quá nặng. Ta chỉ có thể ngồi ở nhà, lòng nóng như lửa đốt, chờ xem Lý gia sẽ chọn cách nào để trả thù.
Trong xã hội sĩ, nông, công, thương này, nếu Tiêu Như Khâm chỉ là một tài tử xuất thân bình thường, dựa vào tài khí thì phú thương cũng chẳng có gì là không thể đối phó.
Nhưng hắn thì không. Sau lưng hắn là vụ án cũ của Tiêu gia. Chừng nào án cũ chưa được xóa, chừng đó nó vẫn như lưỡi d.a.o treo trên đầu hắn, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Lý gia có tệ đến mấy thì cũng là nhà có vạn quán gia tài. Nếu họ thực sự dốc sức dò hỏi, lại không có ai giúp hai chúng ta che đậy, thì còn chuyện gì mà không dò ra được chứ?
Ta đã tính toán trong lòng hàng trăm, hàng ngàn loại hậu quả và cách ứng phó, nhưng thứ ta chờ đợi lại là lời từ biệt bất ngờ của Lý Như.
Nàng tiểu thư ấy vẫn kiêu ngạo như lần đầu gặp ta, nói: "Ta phải về nhà ngoại rồi, có lẽ rất lâu nữa mới quay lại."
Rồi nàng ta vén tay áo lên, nói: "Tiêu Phồn Tinh, những gì đáng trả cho ngươi thì ta đã trả hết rồi. Lần sau gặp lại, sẽ đến lượt các ngươi phải trả cho ta đấy."
Trên cánh tay nàng ta chi chít những vết roi hằn sâu.
Ta kinh ngạc nhìn nàng ta. Nàng ta vẫn cứ tự lẩm bẩm: "Là ta tự mình bảo ma ma đánh đấy. Xin lỗi, ta không biết nó đau đến mức này. Từ nhỏ trong nhà ta, mọi người vẫn hay trừng phạt người khác như vậy. Sau này ta sẽ không thế nữa đâu."
Nói đến cuối cùng, giọng nàng ta đã rõ ràng mang theo tiếng nức nở, đôi mắt vẫn không ngừng liếc vào trong nhà: "Mẹ ta đang đợi ta trong xe ngựa ở đầu phố. Các ngươi… không ra tiễn ta một tiếng sao?"
Ta biết nàng ta muốn tìm ai, nhưng ta chẳng thể giúp nàng ta được. Tiêu Như Khâm đã không thích ai, thì đó chính là không thích.
Hiếm hoi lắm ta mới ôm nàng ta. Có lẽ, nàng tiểu thư kiêu căng hống hách này, thực sự đã trưởng thành rồi.
Nàng ta dụi dụi nước mắt lên vai ta, biết chẳng thể đợi được người mình muốn gặp, liền như phát điên mà đẩy ta ra, nói: "Phồn Tinh cứ bảo hắn đợi đấy! Sẽ có ngày ta khiến hắn phải hối hận!"