Ánh mắt hắn nhìn ta chẳng còn chút né tránh hay lạnh lùng nào nữa, chỉ còn sự thấu hiểu, và quyết tâm cùng sống cùng chết.
Ta thật ngốc. Bao năm nương tựa lẫn nhau, sao có thể chỉ một mình ta hiểu hắn? Rõ ràng là… hắn cũng hiểu ta không kém.
Dù ta chưa từng đưa thứ đó cho hắn, hắn vẫn biết ta giữ nó là vì điều gì.
Kỳ thực, trước lúc lâm chung, phu nhân không chỉ nhét cho ta thỏi vàng nhỏ ấy, mà còn giấu trong đó một mảnh giấy, mảnh giấy ghi rõ đầu đuôi vụ án cũ của Tiêu gia, cùng nơi cất giữ chứng cứ.
Cái gọi là tham ô năm đó, căn bản không một đồng nào vào Tiêu gia. Là Tam hoàng tử chân ướt chân ráo để bù đắp điểm yếu thế lực nhà mẹ đẻ yếu kém đã nuốt trọn số tiền đó, còn đổ tội lên đầu Tiêu gia.
Có lẽ là hoàng đế đã biết, cũng có lẽ là không biết, nhưng đối với nhi tử của người mình yêu, chung quy vẫn chọn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Những sách vở phu nhân dạy ta năm xưa ta đọc không uổng. Trong sử sách ghi rõ rành rành: từ xưa đến nay, trong hoàng thất, nghĩa vua tôi luôn lớn hơn tình phụ tử. Một khi thế lực của Tam hoàng tử lớn đến mức khiến cả hoàng đế cũng phải dè chừng, thì chút tình phụ tử mỏng manh kia, há chẳng thể bỏ qua?
Ta vốn định nuôi Như Khâm ăn học tử tế để thi đỗ cử nhân, rồi từ từ tìm thời cơ thích hợp để nói cho hắn biết rồi để hắn đi tố cáo.
Nhưng khi Tô Minh Sâm đích thân đến Trấn Lâm Phong, ta biết cơ hội tốt hơn đã đến. Khi hắn ta thuận buồm xuôi gió, hắn ta không nghĩ đến vết nhơ năm xưa này, giờ đây chắc chắn là gặp khó khăn nên sợ người khác tiện thể lật lại vụ án cũ này.
Hắn ta nghi ngờ Như Khâm có biết chút gì đó, nhưng lại không ngờ, giữa bao nhiêu người, phu nhân lại chọn tin tưởng ta, một nha đầu không gốc rễ này.
Ta nuôi Như Khâm lớn ngần ấy, đến mức chỉ cần nhìn độ cong khóe môi hắn khác đi là ta đã biết cảm xúc của hắn thay đổi thế nào. Những màn kịch mà hắn và Lý Như diễn, trong mắt ta quả thật quá đỗi vụng về.
Thật ra tĩnh tâm suy nghĩ một chút thì cũng hiểu ra thôi. Tiêu gia không còn ai, bên hắn chỉ còn lại ta, Tô Minh Sâm muốn khống chế hắn, chỉ có thể bắt đầu từ ta. Ngày hắn từ chỗ Tô Minh Sâm ra, chắc hẳn quanh nhà đã giăng đầy tai mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Việc muốn nạp ta làm thiếp, để Lý Như làm khó ta, chẳng qua chỉ là muốn để Tô Minh Sâm cảm thấy ta không quan trọng. Hắn muốn ta đứng ngoài cuộc, tự mình mạo hiểm đi điều tra chân tướng năm xưa.
Còn về Lý Như, mấy năm nay ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, vẫn luôn dò hỏi tình hình của nàng ta. Với thủ đoạn như sấm kia, nhà ngoại của nàng ta sớm đã rèn giũa nàng ta thành một tay làm ăn giỏi. Nàng ta chịu ra tay giúp đỡ, ngoài chút tình cảm tuổi mới lớn chưa nguôi, còn phần lớn là vì không muốn Lý gia bị cuốn quá sâu vào cơn sóng tranh đoạt ngôi vị.
Thế nhưng ta không cam lòng, không muốn làm một con chim sẻ yếu mềm nép dưới sự che chở của người khác. Thanh danh của phu nhân, thanh danh của Tiêu gia còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Như Khâm chắc chắn thà hy sinh tính mạng cũng muốn rửa sạch vết nhơ cho Tiêu gia và ta cũng vậy.
Ta nghĩ lần hắn đến biệt viện Tô gia tìm ta, hắn đã hiểu thấu sự kiên trì của ta, nên đã để mặc ta dùng cách của mình ở lại bên Tô Minh Sâm.
Tô Minh Sâm vui vẻ khi thấy ta và Như Khâm trở mặt thành thù, gần gũi hắn ta. Hắn ta luôn nghĩ rằng giữ ta lại là có thể kiềm chế được Như Khâm. Hơn nữa, ta đoán hắn ta vẫn đang đánh cược, nhỡ Như Khâm chẳng biết gì, hắn ta còn có thể đổ tội cho người khác, rồi lợi dụng việc giữ ta bên cạnh, khiến Tiêu gia được khôi phục danh dự phải phục vụ hắn ta.
Mà ta thì cũng có thể lợi dụng chính mưu tính ấy của hắn ta, từ từ từng bước một dụ hắn ta mở đường cho ta gặp người ta muốn gặp.
Con người hắn ta đa nghi, lại khôn khéo quá mức, nên chẳng bao giờ ngờ được rằng, năm xưa phu nhân lại dám tin một nha đầu không thân không thế như ta, người chỉ mới theo bên cạnh được hai năm.
Vậy nên hắn ta đã nhân danh Lý gia mà đưa rất nhiều người cho Như Khâm, chỉ cần Như Khâm có dấu hiệu tố giác, những người này sẽ ngăn cản. Nhưng giờ đây hắn ta lại đích thân đưa ta đi gặp Hoàng hậu.
Thật là nên cảm ơn đám hạ nhân năm đó đã lục soát Tiêu gia xong mới chịu rời đi, khiến hắn ta sợ để lại bằng chứng cho những trung bộc khác, mới không một đao kết liễu chúng ta.
Ta dùng sức nắm tay Như Khâm. Chúng ta đều hiểu, đối với chúng ta mà nói, vì Tiêu gia, cái giá nào cũng có thể trả. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, sống c.h.ế.t đều không sợ hãi.
Khi bước vào Khôn Ninh Cung, mỗi bước ta đều đi rất cẩn thận. Con đường này là do ta chọn, mà ta cũng không nắm chắc nó sẽ dẫn đến đâu.
Những chứng cứ đó ta không định giao cho Hoàng đế, Hoàng hậu mới là lựa chọn của ta. Con trai bà ấy và Tô Minh Sâm tranh đấu bao năm, hẳn thừa hiểu nên dùng những thứ này thế nào để đả kích đối phương hiệu quả nhất.