Ta Lấy Nhầm Cẩm Y Vệ Mất Rồi

Chương 12



 

Đây chẳng phải là nam tử đeo mặt nạ ta từng gặp ở lễ hội đèn lồng sao?

Thì ra tất cả bọn họ đều cùng một bọn.

Haizz, ta sớm nên nghĩ ra điều này.

Chính hắn là người đã gửi thư cho Tạ Tri Dật.

Nam tử này có kiếm mi dài, mắt sáng ngời, khí phách oai phong, nhìn qua thật không tệ.

Quả là vật họp theo loài, người với người quả nhiên cùng đẳng cấp.

Mỹ nam xung quanh đều là mỹ nam.

Khà khà, cổ nhân không hề lừa dối ta.

Bỗng nhiên, ta nhận ra một vấn đề nghiêm túc.

Liệu có phải Tạ Tri Dật thích nam nhân không?

Nếu không, tại sao hắn luôn từ chối ta?

Ánh mắt ta bắt đầu đảo qua đảo lại giữa Tạ Tri Dật và Lạc Ninh.

Tạ Tri Dật vai rộng, eo thon, đứng đó tựa như ngọc thụ, nhưng gương mặt lại có phần âm nhu.

Lạc Ninh thì lại mang nét nam tính mạnh mẽ, nhưng tiếc rằng hắn thấp hơn một chút.

Chậc chậc, nghĩ lại thôi đã thấy thú vị.

Trong lúc ta đang mải mê suy nghĩ viển vông, cuộc họp đã kết thúc.

Tạ Tri Dật quay lại nhìn ta, khẽ nhắc: "Tiểu Cẩm, cẩn thận dưới chân."

"Nàng đang nghĩ gì vậy?"

Có lẽ hắn nhận ra ta đang thất thần, nên nhắc nhở đầy thiện ý.

Không kịp suy nghĩ, ta buột miệng nói ra: "Ta đang nghĩ liệu chàng có thích nam nhân hay không."

Lời vừa dứt, ta ngớ người.

Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Tạ Tri Dật mặt lạnh như băng nhìn ta, ánh mắt hai người giao nhau.

Ta vội vàng chống chế: "Ta... ta bị bệnh, chàng tin không?"

Tạ Tri Dật lập tức quăng ta lên vai: "Nàng nghĩ sao?"

Giọng chàng lộ rõ sự giận dữ.

Xong rồi! Chàng thực sự giận rồi.

Ta vô thức rụt cổ lại.

Còn chưa kịp chào tạm biệt các mỹ nam, ta đã bị Tạ Tri Dật vác về phòng.

Như một con cừu non chờ bị làm thịt, ta nằm im không động đậy trên vai chàng.

Cảnh tượng này quen thuộc làm sao.

Lẽ nào... sẽ kích thích đến thế sao?

"Rầm!" Ta bị Tạ Tri Dật ném lên giường.

Ta cố cười bình tĩnh: "Phu quân, có gì từ từ nói."

Tạ Tri Dật thô bạo cởi giày, rõ ràng chàng không muốn nói chuyện.

Ta cười nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng: "Phu quân, quân tử động khẩu không động thủ."

Chàng càng thô lỗ cởi bỏ ngoại bào, lúc này ta biết mình không thể chạy thoát.

Ta cười đến rơi nước mắt: "Phu quân, ta sợ."

Tạ Tri Dật dừng lại, nhìn ta, trong mắt thoáng chút đau lòng.

Ta thấy vậy lập tức tấn công tiếp, giọng nói đầy ủy khuất: "Phu quân à..."

Giọng ta kéo dài, ánh mắt của Tạ Tri Dật đầy sự xót xa.

Chàng nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên má ta, rồi nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy eo ta, khẽ nói: "Đừng lo, ngọn lửa trong sơn trại đã được dập tắt."

"Sơn trại không sao."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com