Ta Không Thử, Ta Làm Thật

Chương 9



⭐ CHƯƠNG 9 – VƯƠNG GIA BIẾT MÌNH NGUY HIỂM, NHƯNG NGUY HIỂM NHẤT LẠI LÀ NÀNG

Ngày hôm sau trời đổ mưa nhẹ.

Lăng Uyển ngồi trước hiên, ngắm những giọt mưa rơi đều trên hồ.

Không pha trà.

Không đọc sách.

Chỉ lặng lẽ ngồi — nhưng dáng ngồi của nàng lại khiến cảnh mưa trở nên… sạch và sâu hơn.

Nha hoàn lo lắng:

— “Tiểu thư… Vương gia bảo hôm nay đến sớm…”

— “Mà trời mưa như vậy… liệu ngài ấy—”

Lăng Uyển lật nhẹ tay áo, giọng trầm:

— “Hắn đến.”

Nha hoàn chớp mắt:

— “Tiểu thư đoán…?”

— “Không.”

Nàng nhìn mặt hồ.

— “Ta biết.”

Và đúng như lời nàng —

tiếng vó ngựa vang lên trong màn mưa.

Không che lọng.

Không giảm tốc.

Một đoàn hộ vệ hốt hoảng chạy theo, nhưng chỉ có một người bước thẳng vào sân như thể mưa không thể chạm được vào hắn.

Sở Hàn Uyên.

Áo bào đen thẫm nước mưa, mái tóc đen buộc cao càng sắc hơn dưới màn sương ướt.

Hắn bước lên hiên, ánh mắt quét qua bóng dáng nàng đang ngồi trước mưa.

— “Ngươi ngồi dưới gió, không sợ lạnh?”

Nàng không đứng dậy.

Không vội quay đầu.

Chỉ đáp:

— “Nếu lạnh, ta vào.”

— “Vào.”

Giọng hắn trầm hẳn xuống.

— “Ta chưa lạnh.”

Hắn im.

Một hơi thở dài trôi qua.

Rồi hắn bước đến — đứng ngay cạnh nàng, trong tư thế như đang che mưa cho nàng, dù nàng đã ngồi dưới mái hiên.

Một nha hoàn nhỏ giọng run run:

— “Vương gia… người cần thay y phục không… ạ?”

Hắn không nhìn nàng ta:

— “Không.”

Lăng Uyển nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào áo hắn đang nhỏ từng giọt nước.

— “Vương gia đứng gần vậy… áo dính vào ta.”

— “Ừ.”

— “Vương gia không ngại sao?”

— “Ngại.”

Hắn trả lời thẳng.

— “Nhưng ta còn ngại ngươi cảm lạnh hơn.”

Lăng Uyển xoay mặt lại nhìn hắn.

Một giây.

Hai giây.

— “Vương gia quan tâm đến sức khỏe ta?”

— “Không.”

— “Thế vì sao?”

— “…ta không thích ngươi yếu.”

Nàng im lặng một thoáng.

Đó không phải lời quan tâm.

Nhưng là lời quan tâm.

Một kiểu rất Sở Hàn Uyên.

Hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng.

Ngồi sát đến mức tay áo hắn chạm vào tay áo nàng.

Nha hoàn muốn hét TIỂU THƯ ĐỪNG ĐỘNG VÀO NHA!!!, nhưng không dám nói.

Sở Hàn Uyên nhìn mặt hồ mưa:

— “Ngươi không sợ ta à?”

Nàng trả lời như thể chuyện quá hiển nhiên:

— “Không.”

— “Vì sao?”

— “Ta không sợ người không muốn làm ta đau.”

Hắn quay sang nhìn nàng — thẳng và sâu.

— “Ngươi nghĩ ta sẽ không?”

— “Ta biết.”

Một hơi thở của hắn… lệch nhịp thật.

Một lúc sau, Sở Hàn Uyên hỏi:

— “Hôm qua… nếu ta không đến, ngươi có tiếp Thế tử?”

— “Không.”

— “Vì ta?”

— “Vì ta không thích ồn.”

— “Một người đến thăm là ồn?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng nghiêng đầu, môi cong nhẹ:

— “Vương gia đến mỗi ngày.”

Hắn im.

Không phải vì bí.

Mà vì câu đó… chạm đúng nơi hắn không muốn thừa nhận.

— “Và ngươi phàn nàn?”

Giọng hắn trầm hơn hẳn.

— “Không.”

Nàng nhìn thẳng hắn.

— “Tính ra… quen rồi.”

Hắn nheo mắt:

— “Quen?”

— “Ừ.”

— “Quen đến mức… nếu ta không đến?”

Lăng Uyển đáp không suy nghĩ, không chần chừ, không tô đường:

— “Ta thấy thiếu.”

HẮN DỪNG.

DỪNG HẲN.

Như thể câu đó cắt ngang cả tiếng mưa.

Một hơi thở sau, hắn hỏi:

— “Ngươi nói vậy để thử ta?”

— “Không.”

— “Vậy là thật?”

— “Ta không thử.”

Một khoảng lặng sâu đến mức nghe được tiếng nước rơi từ tay áo hắn xuống nền gạch.

Sở Hàn Uyên cất tiếng, giọng khẽ và chậm:

— “Lăng Uyển.”

— “Vương gia?”

— “Ngươi…”

Giọng hắn khựng lại, như đang kiểm tra lại chính mình.

— “…đang đi xa.”

Nàng nghiêng mặt:

— “Vương gia bảo sẽ đuổi.”

Hắn nhìn nàng rất lâu.

Lâu đến mức ánh nhìn như muốn xuyên qua lớp bình thản của nàng:

— “Nếu ta đuổi không kịp?”

— “Thì ta đứng.”

Hơi thở hắn hạ sâu.

— “Đứng cho ai?”

— “Cho người đuổi.”

Câu đó.

Là cảnh teaser cực mạnh.

Gió mưa lúc này như ngừng hẳn.

Không ai nói thêm gì.

Chỉ có ánh mắt của hai người chạm nhau —

không dễ chịu, không dịu dàng, nhưng đầy sắc và đầy sóng ngầm.

Một lúc lâu sau, Sở Hàn Uyên đứng dậy.

— “Ngày mai…”

Nàng hạ mắt xuống ấm trà:

— “Ừ?”

— “Ta không đến sớm.”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn một chút.

— “Hôm nay ta thấy đủ rồi.”

Hắn nói nhỏ.

— “Ngươi… đi quá nhanh.”

Lăng Uyển đáp gọn:

— “Vậy ngày mai… ta đi chậm.”

HẮN KHỰNG NGAY TẠI CHỖ.

Một nha hoàn ngồi sau cột suýt rơi cả khay trà.

Sở Hàn Uyên quay đầu nhìn nàng — ánh mắt đen thẫm, như đang cố ép lại một thứ cảm xúc không muốn lộ.

Rồi hắn nói:

— “Đừng nói trước.”

— “Vì sao?”



Hắn hạ giọng đến mức như chỉ dành riêng cho nàng:

— “Vì ta muốn xem… ngươi sẽ làm thật đến đâu.”

Cửa khép.

Màn mưa che bóng hắn lại.

Nha hoàn chạy đến:

— “T-tiểu thư! Hôm nay… hôm nay Vương gia nhìn người khác lắm! Nhìn kiểu… kiểu…”

— “Ta biết.”

— “Tiểu thư không run sao?!”

Lăng Uyển chạm vào chiếc chén còn âm ấm:

— “Ta không thử.”

Nàng khép lại tay áo, mắt nhìn mưa:

— “Ta làm thật.”