Ta Không Thử, Ta Làm Thật

Chương 13: VƯƠNG GIA ĐẾN VÀ KHÔNG ĐI NỮA



⭐ CHƯƠNG 13 – KẾT: VƯƠNG GIA ĐẾN VÀ KHÔNG ĐI NỮA

Hôm sau, Lăng Uyển đang pha trà thì giọng thái giám vang lên:

— “Vương gia giá—”

— “Ta biết.”

Cửa mở.

Sở Hàn Uyên bước vào.

Không lạnh.

Không nghiêm.

Không giống ngày đầu tiên nàng gặp.

Mà là… ổn định như thể nơi này thuộc về hắn.

Hắn ngồi xuống đối diện nàng:

— “Hôm nay ta không thử.”

— “Ừ.”

— “Ta làm thật.”

Nàng đặt chén trà xuống, mắt cong cong:

— “Vậy ta nghe.”

Hắn nhìn nàng một lát rất lâu — lâu đến mức khiến căn phòng như thu hẹp lại chỉ còn hai người.

Rồi hắn nói:

— “Ngươi đi xa đủ rồi.”

— “…Ừ.”

— “Đến lượt ta.”

Nàng nghiêng đầu:

— “Vương gia định đi đâu?”

Hắn đáp chắc nịch, chậm, trầm, sâu —

như lời một người lần đầu nói điều không thể rút lại:

— “Ta đến bên ngươi.”

Không hoa.

Không lời tỏ tình.

Không hứa hẹn.

Một câu ngắn.

Nhưng đủ thay đổi kết cục của cả hai.

Nàng nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

— “Vương gia lựa chọn rồi?”

— “Ừ.”

— “Không đổi?”

Hắn nhìn nàng:

— “Nếu đổi, ta đã không đến.”

Gió ngoài cửa thổi nhẹ.

Nàng im đúng ba nhịp thở.

Rồi nói:

— “Vậy từ hôm nay…”

Hắn hơi cúi đầu về phía nàng:

— “Ừ?”

Lăng Uyển nói chậm, từng chữ rõ ràng như sợi tơ mảnh buộc vào nhau:

— “Ta cũng làm thật.”

Ánh mắt hắn thoáng khựng —

rồi sâu xuống, dày đến mức khó tả.

Nha hoàn đứng sau cột…

ôm nhau ngã xuống một đống.



Ngoài sân, nắng rải trên nền đá.

Gió thổi qua những tán cây.

Và trong sảnh,

Vương gia – người vốn lạnh đến mức không ai dám nhìn thẳng –

đưa tay cầm lấy chén trà nàng vừa đặt xuống.

Tay hắn chạm tay nàng.

Không né.

Không rút về.

Không cần thêm lời.

Vì hai người đều hiểu:

**Cả cuộc chạy đuổi đã kết thúc.

Và từ hôm nay…

họ đứng cạnh nhau.**

— Kết truyện — nhưng không kết duyên.