Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 7: Cuộc hẹn



Phương Hủ Chi kinh ngạc nói: "Muội muội à, đúng là có đôi mắt tinh tường, vừa nhìn đã thấu được mục đích của ta rồi."

Thích Dung không muốn đùa giỡn với hắn nữa bèn nghiêm túc nói: "Tối hôm qua ngươi bảo Tô cô nương để Tri Tri Đường lan truyền tin đồn, có phải là tin về cuộc quyết đấu của kiếm Thần Hoa Vũ và kiếm Thánh không? Thật ra Diệp đại hiệp hoàn toàn không gửi thư nghênh chiến đến, Tô Minh chủ cũng không đồng ý, từ đầu đến cuối đều là tin đồn do ngươi và Tô cô nương tạo ra thôi nhỉ."

Phương Hủ Chi gật đầu: "Đúng vậy, lúc đầu ta cũng vô cùng nghi ngờ rằng tại sao Tô Thanh Thanh lại bỏ ra một số tiền lớn chỉ để Tri Tri Đường lan truyền tin tức về cuộc quyết đấu sắp diễn ra của Diệp đại hiệp và Tô Nhược Bạch trong vòng mười ngày. Tô Thanh Thanh là ái nữ của Tô Nhược Bạch, không có lý do gì đi mong chờ Tô Nhược Bạch đấu võ, điều này dường như không được hợp lý. Lúc đó ta vẫn không hiểu được tại sao Tô Thanh Thanh lại làm như vậy, mãi cho đến tối hôm qua ta mới hiểu được, cái chết của Tô Minh chủ mới là mấu chốt, Tô Thanh Thanh làm như vậy chỉ là để ép sơn trang Vấn Kiếm điều tra cái chết của Tô Minh chủ."

Người ở sơn trang Vấn Kiếm biết được chân tướng sự việc chỉ có vài vị trưởng lão và Tô Thanh Y, Tô Thanh Y gánh vác sứ mệnh của sơn trang Vấn Kiếm nhưng lại cảm tính và hiền hòa, các vị trưởng lão ra sức hăm dọa cố gắng giấu tin tức về cái chết của Tô Nhược Bạch. Có lẽ Tô Thanh Thanh cũng biết, chỉ dựa vào sức của một mình nàng ấy hoàn toàn không thể đối đầu được với các vị trưởng lão đó, nên nàng đành liều một lần, âm thầm tạo ra lời đồn này, khuấy vùng nước lặng này lên.

Quả nhiên, Tô Thanh Thanh vẫn xem như khá hiểu vị sư huynh này của mình. Tính được rằng Tô Thanh Y không phải là một kẻ có dã tâm, không thể khoanh tay trơ mắt nhìn thanh danh của Tô Nhược Bạch bị bôi nhọ. Dưới những ánh mắt đang nhìn chăm chăm, đôi ba câu đã khiến cho chuyện mà nhóm Mạnh Trưởng lão dốc hết tâm sức cố giấu đi bày ra trước mặt mọi người.

Lời nói của Tô Thanh Y hệt như một gáo nước lạnh hất đi khiến cho bầu không khí chìm vào lạnh lẽo, bên dưới như thể đang nín thở, một lúc lâu sau mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng. Tô Nhược Bạch đường đường là kiếm Thánh của Tứ Thánh Tam Tuyệt, một kiếm Bình Xuyên, một đời hào kiệt, trước nay luôn oanh liệt lẫy lừng ấy vậy mà lại im hơi lặng tiếng mà chết đi.

Đường Nhạn ngẩn người một hồi lâu, đôi mắt đỏ hoe chạy ra khỏi hồ Động Tâm.

Trước đó tầm một khắc, trong bàn tiệc vẫn đang sôi nổi bàn luận về cuộc quyết đấu của kiếm Thần Hoa Vũ và kiếm Thánh, thậm chí có người còn cao hứng đặt cược. Cảnh tượng đó qua nhanh thật, chưa đầy một khắc sau cục diện đã trở thành thế này rồi, không ai kịp phản ứng gì cả.

Sau một khoảng im lặng trôi qua, Tô Thanh Y lại chậm rãi lên tiếng: "Sau khi đại hội Vấn Kiếm kết thúc, xin các vị anh hùng cứ tự nhiên." Tô Thanh Y nói xong thì bước xuống võ đài.

Tô Thanh Thanh đứng bên dưới cây liễu đang nghiêng mình trĩu xuống ở một góc của hồ Động Tâm, lặng lẽ nhìn Tô Thanh Y, đợi khi Tô Thanh Y bước xuống võ đài thì nàng ấy cũng quay lưng rời đi.

Khi Tô Thanh Y bước qua Thích Dung, y cúi đầu ghé bên tai nàng và nói: "Chuyện riêng của sơn trang bận bịu, không tiếp đãi chu đáo mong Dung cô nương bỏ qua."

Thích Dung đáp: "Quá lời rồi."

Tô Thanh Y lại chắp tay giữ lễ với Phương Hủ Chi, sau đó thì rời đi.

Đợi đến khi bóng hình của Tô Thanh Y khuất xa, Thích Dung chợt nhớ đến Tô Thanh Thanh, nàng có một điểm cảm thấy khó hiểu nên mới hỏi thăm: "Tô cô nương bày ra mọi chuyện để ép sơn trang Vấn Kiếm khiến mấy vị trưởng lão đó nói ra cái chết của Tô Minh chủ và giao ra thi thể của Tô Minh chủ, dễ đường điều tra hung thủ. Thế nhưng sao cô ấy lại có thể chắc chắn rằng Diệp đại hiệp sẽ không xuất hiện chứ? Chuyện này lan truyền rầm rộ cả nửa tháng trời, ầm ĩ như vậy sao Diệp đại hiệp lại không thể không biết gì, nếu như chuyện này không phải sự thật tại sao phái Điểm Thương vẫn giữ im lặng, không lộ ra chút tiếng gió nào?"

Diệp Kình Vẫn là một cao thủ dùng kiếm, danh tiếng vô cùng lẫy lừng, rong giang hồ những kiểu cao thủ nhất đẳng thế này tthường sẽ không gặp mặt nhau. Phái Điểm Thương và Vấn Kiếm Minh một bên ở Nam, một bên ở Bắc, bình thường cũng chẳng có giao tình gì. Khi danh tiếng của Diệp Kình Vấn đã vang xa thì khi ấy Tô Nhược Bạch vẫn chỉ là một tiểu bối vô danh, cũng chưa từng nghe hai người họ có qua lại với nhau. Thế nên Diệp Kình Vấn càng không có lý do giữ im lặng, phối hợp giúp đỡ Tô Thanh Thanh. Một người tạo ra lời đồn, một người thì mặc nhận đã làm cho tin đồn thành công lan khắp giang hồ.

Phương Hủ Chi nói: "Đây cũng là chuyện thứ hai làm ta nghi ngờ, có điều vừa nãy lại có thêm một chuyện khiến ta nghi ngờ nữa."

Thích Dung nhìn gương mặt ra vẻ thần bí của hắn, còn tưởng rằng là bí mật gì đó không thể cho người khác biết, nàng ghé sát lại tò mò hỏi: "Hả?"

Phương Hủ Chi quay người lại nhìn nàng với đôi mắt đầy bí hiểm, nói: "Cô quen Tô Thanh Y sao?"

Thích Dung chớp chớp mắt, có hơi thất vọng: "Quen chứ."

"Làm sao quen được vậy? Tối hôm qua không nhìn ra cơ đấy."

Đêm qua vừa chạm mặt với Tô Thanh Y đã bị Phương Hủ Chi kéo đi mất làm gì còn thời gian hàn huyên. Hơn nữa, hành vi đêm hôm qua của Thích Dung cũng chẳng lỗi lạc gì, làm trộm chột dạ, sao có thể mặt dày nói chuyện với Tô Thanh Y chứ.

"Ta từng cứu y."

Phương Hủ Chi nói thêm: "Dạo gần đây có lời đồn, Tương Châu xuất hiện một nhân vật vô cùng đặc biệt, võ công cao cường, tài năng cùng với sắc đẹp đáng kinh ngạc. Nghênh chiến Ngũ Quỷ Tương Biên bên dưới chân Vân Châu, đánh cho Ngũ Quỷ Tương Biên thất bại thảm hại còn giế t chết Phùng Mạc - Quỷ Đoạn Trường cứu lấy minh chủ tương lai của Vấn Kiếm Minh. Lời đồn vô cùng thần kỳ, ta còn tưởng là kịch bản của vị tiên sinh kể chuyện nào viết ra nữa đấy, thì ra nhân vật đặc biệt cao cường đó là... cô."

Thích Dung bỗng có vài phần hoảng hốt, nghi ngờ tai của mình có vấn đề, cái gì chứ? Nhân vật cao cường nàng vừa nghe lại chính là nàng? Rốt cuộc là Ngũ Quỷ Tương Biên đánh cho nàng thất bại thảm bại hay là nàng đánh Ngũ Quỷ Tương Biên thất bại thảm hại?

Phương Hủ Chi thận trọng gật đầu chứng thực dưới ánh mắt đầy hoài nghi của nàng.

Cái gọi là chuyện tốt không ai hay, chuyện xấu đồn ngàn dặm là đây mà, cũng chưa được bao lâu mà đã lan truyền thành thế này rồi. Hôm đó nàng ở núi Vân Sơn chỉ gặp được Phùng Mạc Quỷ Đoạn Trường và Thường Nhị Quỷ Câu Hồn. Chỉ dựa vào công phu của nàng đánh hai tên này thôi đã là cố hết sức lực rồi, lấy đâu ra đánh người ta thất bại thảm hại chứ, nếu như nàng thật sự có bản lĩnh đó còn bị mấy con quỷ kia đuổi giết cả một tháng trời ư, trốn Đông né Tây mới vào được Kỳ Châu sao?

Nét mặt Thích Dung đơ cứng, không nặn ra nổi một nụ cười: "Lời đồn trong giang hồ mà không phải thật đâu, không thể xem là thật được."

Phương Hủ Chi được nước lấn tới: "Nghe lời đồn đó xong, ta còn ngỡ là vị thiên tài cái thế nào đó, hoặc là một con yêu quái ba đầu sáu tay, hoặc là cao nhân ở ẩn bốn năm chục tuổi, nếu không làm sao có thể đánh Ngũ Quỷ Tương Biên thất bại thảm hại được. Tuy Ngũ Quỷ Tương Biên không phải là nhân vật giỏi giang gì lắm nhưng có thể đối đầu với Đường môn Thục Châu nhiều năm, lại chưa từng bị Đường môn diệt trừ, thiết nghĩ mấy tên này cũng đủ để người khác nghe thấy đều không dám đến gần. Trong giang hồ này người có thể đánh cho Ngũ Qủy Tương Biên tháo chạy dù gì đi nữa cũng là một Tông sư cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng không ngờ rằng người đánh bại bọn họ lại là một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa tựa ngọc thế này."

Công phu của Ngũ Quỷ Tương Biên ra sao, Thích Dung cũng đã được nếm qua, nàng xoa xoa thái dương đang nhức lên từng cơn, mỉa mai bật cười: "Để cho Phương công tử thất vọng rồi, ta không phải quái vật ba đầu sáu tay trong lời đó đâu, cũng không phải là cao nhân ở ẩn nào cả, ta chỉ là một kẻ nhà quê chưa trải sự đời không đánh thắng được Ngũ Quỷ Tương Biên, ngược lại còn bị chúng đuổi giết. Hôm đó ta chỉ gặp được hai tên, một là Phùng Mạc hai là Thường Nhị mà thôi."

Phương Hủ Chi bật cười thành tiếng, những lời đồn trong giang hồ thật thật giả giả, thật giả đan xen, nghe tin ba phần là được.

Cười xong thì hắn thần bí ghé sát bên tai Thích Dung, thì thầm: "Không biết nữ hiệp có hứng thú làm quân tử trên xà với ta một lần nữa không?"

Thích Dung ngạc nhiên thốt lên: "Cái gì?"

Một lần chưa đủ còn thêm lần nữa ư, tưởng rằng người của sơn trang Vấn Kiếm ăn chay thật đấy à, hay là chán sống rồi?

Nuốt nước bọt xuống, nàng đáp: "Tại sao ta phải làm trộm với ngươi chứ? Ta không thích lo chuyện bao đồng như Phương công tử đâu, chuyện của sơn trang Vấn Kiếm ta không có hứng thú."

Phương Hủ Chi phẩy nhẹ chiếc quạt trong tay: "Cô đừng nói với ta rằng tối hôm qua cô đi thăm dò sơn trang Vấn Kiếm chỉ vì ăn cơm xong muốn di dạo nha, lời này cô nói ra bản thân cô còn không tin, cũng chỉ lừa được mỗi Đường cô nương ngây thơ kia thôi."

Cụm từ "ngây thơ" làm cho Thích Dung nhớ lại hôm ở cổng của sơn trang Vấn Kiếm, tên lừa đảo đã dùng những lời này để dụ dỗ nàng, còn đưa cho nàng hai bức tranh giả.

Thích Dung nuốt mối thù này vào trong, có vẻ hơi đau bụng đấy. Phương Hủ Chi cũng chẳng vội vàng gì, chàng ung dung nói: "Mục đích của cô, ta không muốn biết cũng không cần phải biết. Mục đích của ta thì đơn giản thôi, ta muốn biết ai lại có bản lĩnh có thể gi ết chết kiếm Thánh Tô Nhược Bạch. Nếu chúng ta ai cũng có mục đích riêng thế tại sao không hợp tác nhỉ."

Phương Hủ Chi dùng đôi mắt đa tình nhìn nàng, ánh mắt ấy rất đỗi chân thành. Thích Dung mang con dao nhỏ ở hông của mình ra đập lên bàn, nhếch miệng cười: "Phương công tử, ngươi còn dám hợp tác với ta ư? Không sợ ta nhất thời kích động, một nhát vung chém ngươi sao?

Vết xước ở cổ chợt rát âm ỉ, Phương Hủ Chi hớt hải giữ lấy con dao của nàng: "Nữ hiệp võ công cao cường, tối hôm qua tại hạ đã được chiêm ngưỡng qua rồi, binh khí này vẫn đừng nên rút vỏ thì hơn. Huống hồ gì nếu như nữ hiệp muốn chém ta thì tối qua đã chém rồi, hà cớ gì để đến tận hôm nay."

Phương Hủ Chi không hề có biên giới gì, miệng lưỡi ngon ngọt, thế nhưng hắn có một điểm tốt đó chính là cái danh trên giang hồ không có chuyện gì là không tỏ lại không phải hư danh. Thích Dung rời khỏi nhà lần đầu, có rất nhiều chuyện trên giang hồ nàng không biết, điều tra cùng với hắn chắc hẳn chuyện cũng thành công được một nửa.

"Được, đêm nay gặp." Thích Dung ngước mắt.

Phương Hủ Chi mãn nguyện cười: "Giờ Tý [*] đêm nay, không gặp không về."

[*] Giờ Tý (子时): Từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng.