Thích Dung ngồi xổm xuống muốn xem thử mạch tượng bên tay trái của nàng ta, vừa nắm lấy tay đã bị Trịnh Quan Âm hất ra.
Nàng ta tự giễu bật cười một tiếng: "Không ngờ đến cuối cùng, người cứu ta một mạng lại là con nhóc nhà ngươi."
Bị thương ra nông nỗi này, vẫn còn quá cố chấp, không để cho nàng xem thử. Thích Dung đứng dậy rồi thở dài một hơi, nàng nhất thời mềm lòng, trông thấy Trịnh Quan Âm đáng thương mà thôi, không nhất định phải cứu nàng ta.
Trịnh Quan Âm chỉ không làm theo mệnh lệnh của Diêm La sống mà lầu Yến Tử lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế này đối phó nàng ta, Thích Dung cùng là người luyện võ, bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.
Người luyện võ nếu như mất đi tay phải, cho dù hôm nay có may mắn sống sót thì bao nhiêu năm nay nàng ta hy sinh cống hiến cho lầu Yến Tử, nhận được lệnh đều là giết người, gây thù kết oán với không biết bao nhiêu kẻ trong giang hồ, giờ đây bị biến thành phế nhân thì có thể sống được bao lâu?
Diêm La sống, đúng là lòng dạ độc ác hệt như lời đồn.
Thích Dung nói: "Tỷ bị thương nghiêm trọng lắm đấy."
Ngoại trừ bị thương ở tay, Trịnh Quan Âm còn phải chịu nội thương, nội lực hỗn loạn, đan điền đang có dấu hiệu tiêu tan. Nàng ta quay mặt sang một bên, mang tai còn có vết thương cũ, chỉ to bằng độ một lóng tay, có vẻ như là bị bỏng nhưng không xấu.
Thích Dung do dự một lúc rồi đưa cho nàng ta một viên Báo Xích Đan còn sót lại trong người: "Uống vào đi."
Trịnh Quan Âm ngẩng đầu lên nhìn vào lòng bàn tay của nàng, rồi lại nhìn nàng với gương mặt đầy sự đề phòng.
Thích Dung bất lực thở dài, nàng ta sắp chết rồi, mình còn độc chết nàng ta làm gì cho phí sức.
Nàng cố gắng bóp lấy mặt của nàng ta, đưa vào trong miệng rồi lại ra sức bịt miệng nàng ta lại. Trịnh Quan Âm vô thức vùng vẫy một lát, bởi vì nội lực không đủ nên không thể thoát ra được, chỉ có thể mặc cho viên thuốc tan ra trong miệng.
Sau khi Thích Dung buông ra thì Trịnh Quan Âm vội khạc nhổ, quát lên: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Khi Diêm La sống đuổi đến, bộ dạng của nàng ta rõ ràng là một lòng khoanh tay chịu chết, nàng còn ngỡ rằng Trịnh Quan Âm xương cứng không sợ chết nữa chứ, bây giờ lại sợ nàng cho uống thuốc độc diệt khẩu nàng ta hay sao.
Thích Dung buồn cười nói: "Yên tâm, ta đâu phải là tỷ đâu, thích hạ độc người khác. Không phải thuốc độc, mặc dù ta không muốn cứu tỷ nhưng ta cũng không muốn nhìn thấy tỷ cứ như vậy mà chết."
Trịnh Quan Âm hít thở vài hơi thật sâu, lồ|\|g ngực cảm thấy thoải mái khoan khoái, cổ họng bị máu làm cho tắc nghẽn cũng được thông thoáng, nàng ta mới tin lời của Thích Dung nói.
"Ta không cứu tỷ không công đâu." Thích Dung nói.
Phàm là người trong thiên hạ đều đến với nhau vì lợi ích, nàng ta đã biết Thích Dung cứu mình là do có mục đích khác từ lâu rồi, Trịnh Quan Âm lạnh lùng nói: "Nói đi, ngươi muốn gì?"
Thích Dung đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này khói và sương đang bao quanh, muốn nhìn đường cũng khó, không thích hợp để nàng hòa giải với nàng ta, nếu còn tiếp tục ở đây hòa giải thì e là xác của Phương đại công tử đã bị Diêm La sống nuốt mất rồi.
"Ta muốn tỷ dẫn ta đi tìm Phương Hủ Chi."
Núi rừng quá rộng lớn, lối rẽ lại nhiều, nếu tìm từng nơi một thì quá tốn thời gian, nàng thì không dám học theo Diêm La sống phóng hỏa đốt rừng, vật được Trịnh Quan Âm đặt trên người Phương Hủ Chi để theo dõi dấu vết của hắn vẫn còn tác dụng, có thể tìm được hắn nhanh hơn một chút.
Lồ|\|g ngực của Trịnh Quan Âm vẫn cảm thấy khó chịu đau đớn, nàng ta dùng sức cắn đứt ống tay áo, xé ra một mảnh vải nhỏ run rẩy băng bó tay phải của mình: "Ngươi và hắn lạc nhau rồi à? Ha, nam nhân trên đời này chẳng ai đáng tin, lời ngon tiếng ngọt, lòng lang dạ sói, nói không chừng bỏ lại ngươi chạy trốn rồi đấy."
Giọng nói của nàng ta căm giận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là đang dùng Phương Hủ Chi để mắng kẻ khác.
Thích Dung nhìn thấy vết thương được nàng ta băng bó lại rớm máu, nàng không nhịn được mà đưa mắt nhìn xuống lòng bàn tay mình, nỗi đau bị róc bàn tay này Trịnh Quan Âm còn chẳng màng cau mày lấy một lần. Rốt cuộc là không sợ đau hay là có một nỗi đau khác đã vượt qua cả nỗi đau ở lòng bàn tay kia?
Trịnh Quan Âm lại đay nghiến mắng vài câu, mắng đủ rồi mới nói: "Với sự thông minh của Phương Hủ Chi, nếu hắn đã phát giác ra được ta đặt vật theo dõi trên người thì nhất định sẽ không để lại cho ta bất cứ dấu vết nào nữa."
Sớm đã đoán được kết quả này, nỗi thất vọng trong lòng của Thích Dung cũng khó mà che giấu được.
Trịnh Quan Âm ngẩn người rồi lại nói tiếp: "Nhưng... ta có cách tìm được Diêm La sống, ta có để trên người của hắn ta một thứ."
Tim Thích Dung đập mỗi lúc một nhanh, cúi đầu nhìn nàng ta.
Trịnh Quan Âm cười lên khoái chí, cuối cùng thì hắn ta cũng không ngờ tới trước khi chết nàng ta còn có thể tính kế hắn một lần. Diêm La sống còn tưởng rằng róc đi lòng bàn tay của nàng ta thì sẽ không còn sơ hở gì nữa sao? Nằm mơ đi!
Bên ngoài ngôi miếu hoang, ngay lúc mưa phùn rả rích, tiếng quạ đen kêu lên vang trời, ngôi miếu hoang chỉ còn lại một mình nàng ta, Diêm La sống đạp mưa mà đến, chẳng đợi nàng ta nhìn thấy rõ gương mặt hay phân trần gì đã đánh nàng ta trọng thương.
Uổng công cho nàng ta luôn nghĩ cho hắn ta, hao phí biết bao tâm sức để vạch ra kế hoạch mấy tháng trời, mạo hiểm bắt Phương Hủ Chi là để lấy Khô Mộc Phùng Xuân tặng lại cho hắn ta, muốn hắn ta trở thành võ lâm chí tôn, thiên hạ đệ nhất.
Nào ngờ... đến cuối cùng hắn ta còn chẳng muốn nói với mình câu nào.
Nếu đã như vậy thì đừng trách nàng ta.
Thích Dung vội vã ngồi xổm xuống: "Thật không?"
Trịnh Quan Âm trừng đôi mắt đầy tơ máu, ánh mắt đau đớn căm thù: "Tất nhiên là thật."
Bên trong khu rừng trời lại bắt đầu đổ cơn mưa, cuồng phong cuốn bay những chiếc lá khô, cơn mưa đổ xuống như trút nước, Phương Hủ Chi ngồi trên nhánh cây cao nhìn xuống những người bên dưới.
Diêm La sống chầm chậm bước đến từ bên trong màn sương dày, hắn ta tầm ba mươi lăm tuổi, khuôn mặt trông ôn hòa đa tình, lúc nào cũng nở nụ cười, ánh mắt như chất chứa sự đa tình, khoanh tay đứng nghiêm, vạt áo đỏ bay lên phấp phới.
Phương Hủ Chi trở tay giơ chiếc quạt che l3n đỉnh đầu, mưa rơi lên trên chiếc quạt kêu tí tách.
Diêm La sống nói: "Phương công tử làm cho ta tìm cực khổ quá."
Phương Hủ Chi khẽ bật cười: "Cũng may ta chạy nhanh đấy, không chết ở Ký Châu, bằng không há chẳng phải khiến cho Trịnh Lầu chủ bỏ lỡ mất phong cảnh dọc hai bên đường từ Tây Bắc đến Tương Biên rồi sao, mặc dù ta chưa từng đến Tây Bắc nhưng chắc là đẹp lắm."
Nói xong, hắn đứng dậy bay xuống, cây cao hơn ba trượng, trời thì đổ cơn mưa to, sấm chớp ầm vang, nhân phẩm của hắn cũng không phải quá tốt, sợ ông trời bỗng nhiên mở mắt còn chưa nói được với Diêm La sống vài câu thì đã bị sét đánh cho chết tươi rồi, thế thì xui xẻo lắm.
Trong ánh mắt của Diêm La sống bỗng vụt qua một luồng sát khí.
Phương Hủ Chi bị nước mưa rơi lên đầu đau điếng, vầng trán cũng lạnh băng, chợt sực nhớ ra chậm rãi đưa quạt lên che trên đầu: "Hôm nay ta được gặp được Diêm La sống một lần, đủ để chứng minh cái mạng quèn này của ta còn có thể sống thêm được vài tháng nữa, chỉ tội người bên trong thành đô kia phải khiến hắn mất ngủ mấy đêm rồi nữa rồi nhỉ."
Nụ cười của Diêm La sống cứng đơ, hiện lên một biểu cảm vô cùng khó hiểu.
"Chủ tử của ngươi xấu tính nhỉ, trời đổ mưa to thế này còn bảo ngươi đến nơi này để chịu tội."
Diêm La sống nhẹ nhàng nói: "Nếu như Phương công tử buông tay chịu chết thì cũng không tính là chịu tội."
Phương Hủ Chi nheo mắt nhìn: "Hắn thiếu kiên nhẫn như vậy, xem ta như cái gai trong mắt, ta còn phải cảm ơn hắn đã xem trọng ta như thế, lời đồn về Khô Mộc Phùng Xuân trong giang hồ là do hắn làm đúng không? Còn có hàng loạt sát thủ giang hồ truy sát, ít nhiều cũng từ tay hắn mà ra đúng chứ?"
Diêm La sống không nói gì.
Cơn mưa lớn dần ngớt, nhẹ nhàng rơi lên trên người, Phương Hủ Chi buông cây quạt đang che đầu xuống, ung dung nói: "Hắn vẫn như thế, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Xem ra chỉ có khi ta chết hắn mới có thể hiểu ra rằng ta mãi mãi... cũng chẳng thể quay về được nữa."
Diêm La sống chắp tay trước ngực cúi người hành lễ với Phương Hủ Chi.
Đôi mắt Phương Hủ Chi chăm chăm nhìn hắn ta, khẽ nhếch môi cười: "Nếu đã vậy rồi thì… mời lầu chủ ra tay."
Diêm La sống nhướng mày, mắt còn chẳng ngước lên nhìn, những giọt mưa rơi xuống bỗng nhiên như ngưng đọng trước mặt, nước mưa trong vòng ba trượng đều ngưng đọng, không gian như đứng im, nước mưa chợt hóa nhu thành cương bay thẳng về phía hắn.
Bỗng có một bóng người vụt đến trước mặt Phương Hủ Chi, một bộ hoàng y chợt phấp phới đứng trước mặt hắn, vung dao chém đứt những giọt mưa bay đến.
Những giọt mưa và không khí được ngưng động trong vòng ba trượng bởi Diêm La sống trong phút chốc tan biến, mưa vẫn trút xuống như thường.
Phương Hủ Chi kinh ngạc, không kịp ngăn nàng lại, chỉ có thể tức tối nói: "Ta có đáng để cô làm như vậy không?"
Thích Dung vẫn chưa nguôi giận, nhìn thấy gương mặt của hắn là lại tức điên lên, chỉ muốn cho hắn một bạt tay, nàng quyết định không nhìn hắn, chắn trước mặt chắn: "Đáng năm trăm lượng bạc, còn có tâm huyết của ta mấy hôm nay nữa. Vì cái mạng này của ngươi mà ta tốn biết bao nhiêu sức lực, ngươi chết trong tay ta thì thôi đi nhưng nếu chết trong tay người khác thì ta lỗ vốn mất."
Phương Hủ Chi bỗng ngơ ngác, siết chặt chiếc quạt trong tay.
Hắn vốn ngỡ rằng, hôm nay là ngày chết của mình. Diêm La sống nói không sai, buông tay chịu chết không còn dính dáng gì đến ai, đặc biệt không liên lụy đến Thích Dung là điều cuối cùng mà hắn có thể làm được.
Thích Dung mới sực nhớ ra mình lỡ lời nên vội nói thêm để lấp đi: "Ta... Ta chỉ vì năm trăm lượng bạc mà thôi, ngươi chết rồi thì ta tìm ai để đòi năm trăm lượng đây."
Nói tóm lại, không phải là vì tính mạng của Phương đại công tử để hắn bớt tự mình đa tình.
Phương Hủ Chi nhìn sau lưng của Thích Dung, nàng vô cùng yêu thích cái đẹp, chạy trốn nhưng cũng không quên ăn vận thật đẹp, bím tóc đuôi sam được tết tỉ mỉ, vốn dĩ còn cài thêm một chiếc trâm ve ngọc, nhưng mà không biết rơi mất ở đâu rồi, bộ y phục được lựa chọn khéo léo cũng bị cành cây quẹt xước rách, tổn hại nghiêm trọng.
Nàng vốn phải được sống an nhiên, thế mà lại vì hắn mà trở nên nhếch nhác thế này.
Hắn vô cùng áy náy, để tách khỏi Thích Dung hắn đã cố tình tìm một nơi bí mật nhất trên núi rồi dẫn dụ Diêm La sống đến, không ngờ vẫn bị nàng phát hiện đuổi theo.
Trên thế gian này, có người mong cho hắn chết đi, có người mong cho hắn biến mất, thì ra cũng có người mong hắn sống sót.
Phương Hủ Chi thư thái nở nụ cười: "Cô đúng là vì ngân lượng mà chuyện gì cũng chịu làm."
Thích Dung nghiêm giọng: "Phí lời! Có người nợ ngươi năm trăm lượng bạc thử xem!"
Nghe giọng điệu của nàng, Phương Hủ Chi khổ sở vỗ tay lên trán, rõ ràng là đang rất giận hắn.
Sát khí bên cạnh bỗng chốc nặng nề hơn, chưởng phong của Diêm La sống đã hết, thực lực một trong mười người mạnh nhất võ lâm không phải là người mà Thích Dung có thể đối đầu.
Thích Dung lách người khỏi mũi công kích, bay lên ngọn cây cao ở bên cạnh, Phương Hủ Chi chạy đi theo Thích Dung, nhờ vào một thân khinh công của mình chạy ra sau lưng của Diêm La sống, dùng thuốc mê đã chuẩn bị từ trước đó rắc l3n đỉnh đầu của những người mặc áo đen.
Bọn họ đồng loạt ngã xuống chỉ còn lại vài tên, hắn mượn lực nhảy xuống vỗ vào đỉnh đầu của những tên đó.
Diêm La sống dùng một chưởng cách không đánh đổ cái cây mà Thích Dung đang đứng, dao động của chưởng phong làm Thích Dung sững người vung dao tiếp đòn.
Nàng hệt như con phù du, tiếp đất quay người, con dao vẫn chưa chạm đến Diêm La sống, còn cách tầm một trượng đã bị hắn ta dùng nội lực đẩy ra.
Thích Dung chưa từng gặp đối thủ nào như Diêm La sống, hắn ta có thực lực một cách tuyệt đối, tốc độ nhanh đến kinh người, lại có khí thế mạnh mẽ hệt như cách mà Mộ Dung Nham xuất hiện ở sơn trang Vấn Kiếm.
Chiêu thức tàn nhẫn, tung ra chiêu nào là chí mạng chiêu đó, còn có chiêu thức giết người mà nàng chưa từng thấy qua.
Chân Diêm La sống quét xuống đất, Thích Dung xoay người né đi, dao Tế Vũ quay tít tiếp lấy binh khí của Diêm La sống, không ngờ lại là một sợi dây thừng bằng bạc mỏng như sợi tóc, sợi dây này hệt như có sinh mệnh vậy, không thể mượn sức của nó, dùng mắt thường rất khó bắt được, chạm vào có thể bị thương.
Nàng luyện võ từ nhỏ, trải qua biết bao nhiêu lần làm khó dễ của thái sư thúc, sự tôi luyện của cha, nàng còn được mở mang kiến thức bởi sự tàn độc của Ngũ Quỷ Tương Biên, quỷ kế của Trịnh Quan Âm, còn có khí thế ngút trời của Mộ Dung Nham.
Sau một trăm chiêu thức không ma sát không va chạm với Diêm La sống xong, nội lực của nàng không vững nên dần mất sức, Diêm La sống bắt được khoảng trống đánh một chưởng thật nặng lên vai của nàng.
Thích Dung lùi về sau năm bước, lòng ngực đau điếng, bên trong vòm họng bỗng có một mùi rỉ sắt dâng lên, nàng cố hết sức hít một hơi thật sâu, giơ dao lên lại tiếp lấy một chưởng của Diêm La sống.
Diêm La sống dần cảm thấy hứng thú nhìn nàng, một chiêu nối tiếp một chiêu nữa, không cho nàng bất cứ cơ hội nghỉ ngơi nào, Thích Dung khó khăn đỡ đòn, trong lúc dầu sôi lửa bỏng chợt có ánh bạc vụt qua, sợi dây bạc đó bay xược qua tai, Phương Hủ Chi đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, phất nhẹ chiếc quạt, thay nàng ngăn lại đòn chí mạng nhất.
Sợi dây bạc xuyên qua chiếc quạt Ngọc Cốt đánh lên người Phương Hủ Chi, xuyên qua ngực, xoảng một tiếng, chiếc quạt vỡ vụn thành từng mảnh, rơi xuống từ tay hắn.
Thích Dung bị hắn cố sức đẩy ra một bên ngã xuống đất.
Tim nàng chợt nhói lên, cảm thấy không ổn vội quay đầu gọi một tiếng: "Phương đại ca!"