Tô Thanh Y ủ rũ nhìn Tô Thanh Thanh đã khuất xa, mãi không rời mắt.
Thích Dung đeo theo túi đồ, tránh không được mà đi cũng không xong. Ở nhà người ta tận mấy hôm, không từ mà đi đã đành còn gặp ngay chủ nhân ở trước cửa, thật sự là quá mất mặt.
Thích Dung ho khụ một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt đảo quanh rồi gọi lớn: "Tô Thiếu trang chủ."
Tô Thanh Y quay đầu nhìn thấy Thích Dung, gương mặt của y lộ ra chút ngạc nhiên sau lại trở lại trạng thái lúc đầu, y nở một nụ cười hiền hòa: "Dung cô nương, cô không cần khách sáo vậy đâu, gọi ta Thanh Y là được rồi."
Ánh mắt của y dán chặt vào chiếc túi đồ của Thích Dung: "Trời vẫn còn chưa sáng, Dung cô nương đây là đang...?"
Thích Dung ăn nói vớ vẩn với gương mặt không thể nghiêm túc hơn: "Ta về nhà, ta đã làm phiền quý sơn trang mấy hôm nay rồi, ăn nhờ uống nhờ mãi thật sự ta rất ngại. Vừa hay lại vô tình biết được chuyện lớn của quý sơn trang, ta không tiện nán lại lâu. Hơn nữa, ta ra ngoài đã lâu như vậy rồi, người trong nhà chắc cũng đang lo cho ta lắm."
Tô Thanh Y áy náy nói: "Dung cô nương từ xa đến, vốn nên để chủ nhà như ta tiếp đãi tận tình, đáp lại ơn cứu mạng tại núi Vân Sơn hôm đó, nhưng ai ngờ..."
Y thở dài, những việc xảy ra ở sơn trang Vấn Kiếm mấy hôm nay, Thích Dung đều tận mắt chứng kiến, tất cả đều được hiện lên trong lời nói không cần phải giải thích quá nhiều nữa, y chắp tay: "Nếu như cô nương đã muốn đi, vậy ta cũng không tiện giữ cô nương lại, ơn cứu mạng của cô mai sau ắt sẽ báo đáp, cô nương bảo trọng."
Thích Dung lách người né đi cái hành lễ của y, hôm đó nổi hứng lên cứu người, đơn thuần chỉ vì nàng rất thích tính cách quật cường của Đường Nhạn, không nỡ trơ mắt nhìn gương mặt trắng trẻo xinh đẹp bị Phùng Mạc hủy đi. Nói trắng ra thì cứu Tô Thanh Y cũng chỉ là tiện tay, nên nàng không nhận nổi cái cúi người này của y.
Vừa lách người, chuỗi lông vũ trang sức mà Tô Thanh Y đeo ở hông chạm nhau vang lên tiếng lanh lảnh nghe vui tai, chuỗi dây đó đã lọt vào tầm mắt nàng.
Chuỗi lông vũ được khắc từ bạch ngọc, thủ công tinh xảo, khắc ra sống động như thật, hình dạng chiếc lông vũ giống hệt như lông của một chú chim bình thường vậy, ở đuôi lông có khắc một chữ thập nhỏ khó mà thấy được bằng mắt thường.
Theo như bức thư trong thư phòng của cha nàng để lại, con dấu trên giấy giống với nó như đúc.
Nửa năm trước, cha của cô rời khỏi cốc vì nhận được bức thư ấy, từ đó đến nay cha vẫn chưa quay về cốc Yên Hà, ông đã bặt vô âm tính nửa năm trời.
Tên người viết bức thư ấy là Tô Nhược Bạch, Thích Dung đến sơn trang Vấn Kiếm cũng là vì để tìm Tô Nhược Bạch hỏi tin tức của cha mình.
Tô Nhược Bạch chết rồi, vốn ngỡ rằng mình đã uổng công chạy đến đây một chuyến, nhưng ai ngờ lại bắt gặp Tô Thanh Y đeo thứ này.
Biểu cảm Thích Dung ngoài mặt không thay đổi, giả vờ như không có gì xảy ra, sau khi cáo từ y, bước ra khỏi cổng núi được hơn mười bước, rời khỏi đây trước rồi tìm cơ hội điều tra sau.
Tô Thanh Y vội vã chạy đến gọi nàng: "Dung cô nương, cô muốn đi tìm Phương công tử sao?"
Thích Dung quay đầu nhìn, chán ghét ra mặt, tên Tô Thanh Y này vạch trần cái cớ của nàng đã đành, ấy vậy mà còn nói năng hồ đồ, mặc dù trông nàng không giống như về nhà nhưng cũng đâu có giống như đang đi tìm hắn.
Nàng thật sự muốn móc mắt của bọn họ ra, xem thử người ở sơn trang Vấn Kiếm có đôi mắt trông thế nào mà ai ai cũng nhìn ra nàng có gì đó với tên lừa đảo kia?
Tìm hắn làm gì? Bảo hắn trả tiền cho ta à?
Tô Thanh Y nhìn thấy biểu cảm bài xích của Thích Dung bèn ngập ngừng: "Cô nương không phải đi tìm Tô công tử sao? Xin lỗi, là ta hiểu nhầm cô. Vừa nãy đệ tử sau núi đến báo tin, nói rằng Phương công tử bị Trịnh Quan Âm của lầu Yến Tử truy sát rời khỏi sơn trang Vấn Kiếm. Nên ta nghĩ, cô nương đang muốn đi cứu Phương công tử."
Thích Dung giả vờ cười gượng, không còn gì để đáp lời, chỉ khe khẽ lẩm bẩm: "Cứu cái con khỉ ấy, hắn chết ta mới hả lòng hả dạ đó."
Ba lượng bạc đến cuối cùng vẫn như vứt đi.
"Cô nương nói gì vậy?"
Thích Dung ngẩng đầu nói: "Không có gì."
Tô Thanh Y do dự: "Không giấu gì cô nương, Thanh Y có chuyện muốn thỉnh cầu, không biết có thể mời cô nương thay ta đi một chuyến, mang món đồ này giao cho Phương công tử giúp ta được không."
Thích Dung tò mò: "Ngươi có cái gì sao hôm qua không đưa cho hắn, hôm nay hắn đi rồi mới nhớ ra đưa cho hắn?"
Tô Thanh Y đáp lời: "Lúc trước ta không nghĩ Trịnh Quan Âm đến nhanh như thế, vốn dĩ đã hẹn với nhau qua hai hôm nữa mới đưa cho cậu ấy."
"Ngươi đã biết hắn bị Trịnh Quan Âm truy sát từ lâu rồi à?"
Tô Thanh Y không nhịn được mà mỉm cười, nói: "Đây cũng không phải bí mật gì, Dung cô nương mới bước chân vào giang hồ, không biết cũng không lấy làm lạ. Hiện nay trong giang hồ, người truy sát Phương công tử cũng không phải mỗi Trịnh Quan Âm."
Câu này là ý gì đây? Phương Hủ Chi tuy đáng ghét, nhưng mà cũng không đến mức đắc tội nhiều người trong giang hồ cùng lúc như vậy, Thích Dung thắc mắc hỏi tiếp: "Tại sao người trong giang hồ muốn giết hắn vậy?"
Tô Thanh Y nói: "Bởi vì gần đây giang hồ đang điên cuồng truyền tai nhau rằng trên người Phương công tử đang giữ tâm pháp Khô Mộc Phùng Xuân.
Thích Dung trố mắt nhìn, Khô Mộc Phùng Xuân? Tương truyền đây là quyển tâm pháp chứa đựng hàng tá công pháp tuyệt thế phong phú của Thiên Cơ lão nhân, người luyện nó có thể vượt lên trở thành kỳ công cái thế đệ nhất võ lâm.
Là món đồ mà thái sư thúc nàng tìm kiếm hơn mười năm vẫn chưa tìm được đó sao?
Nàng bật cười, khoan hẵng bàn đến việc trên thế gian này có Khô Mộc Phùng Xuân thật hay không, nếu như thật sự có, sao lại biến mất không để lại một chút manh mối nào? Mà cho dù thật sự có Khô Mộc Phùng Xuân, thì cái tên Phương Hủ Chi trông giống người có Khô Mộc Phùng Xuân lắm à?
Tay không nhấc được vai không thể vác, đan điền trống rỗng, nội lực kém cỏi. Đầu óc thông minh, tứ chi yếu ớt. Chặt nhánh cây còn phí sức, một chiếc gối thêu hoa danh bất hư truyền, làm gì giống với cao thủ người mang công pháp tuyệt thế chứ?
Thích Dung phụt cười: "Ngươi có chắc là hắn có Khô Mộc Phùng Xuân không?"
Tô Thanh Y nghi nghờ hỏi: "Cô nương không tin sao?"
Thích Dung khẽ lắc đầu, tất nhiên là nàng không tin, nàng đã từng thử Phương Hủ Chi. Huống hồ gì nếu hắn có Khô Mộc Phùng Xuân thì còn phải chịu cảnh bị truy sát suốt đường, còn bị Trịnh Quan Âm đuổi đến mức phải trốn đến sơn trang Vấn Kiếm à? Đám người này luyện võ kinh mạch chảy ngược làm đầu óc ngu muội đi ư.
"Cô nương không tin là bởi vì không biết về tin đồn có liên quan đến Phương công tử."
Thích Dung tiến đến gần y, rửa tay lắng nghe.
Tô Thanh Y nói: "Tương truyền Bất Tri công tử có thể có được khả năng không gì là không biết, không gì là không tỏ là bởi vì cậu ấy từng chết một lần. Vào năm cậu ấy mười lăm tuổi, từng mắc một cơn bạo bệnh, sốt đến mức mê mang, chưa được mấy hôm thì tắt thở, sau khi tắt thở thì người nhà mang cậu ấy ra sau núi chôn cất. Ai ngờ khi qua thất đầu, đến tế bái đốt giấy tiền cho cậu ấy thì cậu ấy lại đội mồ sống dậy."
Thích Dung nghe xong không khỏi nhướng mày, như thế này còn khó tin hơn cả câu chuyện mà tiên sinh kể chuyện kể nữa. Đã an táng bảy ngày trời sau đó lại đội mồ sống dậy, cứ cho là cao tăng cao thủ đệ nhất Thiếu Lâm bế khí luyện công cũng nhiều nhất là ba ngày, bảy ngày ư? Sao lúc hắn bước ra không bị người khác xem là yêu quái thiêu sống luôn nhỉ?
Nàng nói: "Vậy nên người trong giang hồ ai cũng tin hắn cái gì cũng biết, là bởi vì hắn suýt chút biến thành quỷ ư, nghĩ rằng hắn có thể giao tiếp với quỷ thần?"
Dựa vào kinh nghiệm xông pha giang hồ hơn một tháng nay của nàng thì phàm dính theo hai chữ "lời đồn" đều là bịa đặt, người tin vào lời đồn trong giang hồ thì đều là kẻ ngốc.
Theo nàng thấy, danh hiệu Tri Tri Đường không gì là không biết, tuy không đến mức hữu danh vô thực nhưng cũng chẳng khoa trương đến thế. Phương đại công tử cũng chẳng phải không gì là không biết, những điều này chẳng qua chỉ là lời đồn trong giang hồ, cộng thêm việc hắn tự thêm mắm thêm dầu vào mới biến nó trở nên huyền ảo như vậy.
Tô Thanh Y nói: "Lúc trước mọi người đều nghĩ như vậy đấy, dù gì tất cả mọi chuyện đều không cách nào giải thích rõ ràng nên chỉ đành tin vào quỷ thần. Nhưng một tháng trước, trong giang hồ đột nhiên lại nổi lên một cách nói khác."
Thích Dung ngạc nhiên nhận ra: "Nói hắn có thể chết đi sống lại là bởi vì đã luyện Khô Mộc Phùng Xuân đúng không?"
Tô Thanh Y gật đầu: "Không sai."
Đúng rồi, so với cách nói ma quỷ không đáng tin thì cách nói luyện được Khô Mộc Phùng Xuân này có vẻ hợp lý hơn nhiều.
Thích Dung ngước mắt nhìn y: "Tại sao ta phải giúp hắn? Ngươi cũng nói rằng hiện nay hơn nửa cái giang hồ này đang truy sát Phương Hủ Chi, giành lấy tâm pháp Khô Mộc Phùng Xuân, ta đến tìm hắn há chẳng phải tìm đường chết sao?"
Tô Thanh Y chợt buồn, thất vọng nói: "Vốn dĩ ta muốn cầu cô nương giúp đỡ, chỉ vì sơn trang Vấn Kiếm hiện nay không còn giống như khi nghĩa phụ còn sống nữa. Thanh Thanh đi rồi, A Nhạn cũng đi mất, Mạnh Trưởng lão lại trọng thương, qua mấy hôm nữa là đến hạn ngày mười tám, các vị trưởng lão của sơn trang Vấn Kiếm đều đang chuẩn bị việc tuyển chọn minh chủ cho Vấn Kiếm Minh, không dám trễ nải. Nghĩ đi nghĩ lại, người mà ta tin tưởng, võ công cao cường cũng chỉ có mình Dung cô nương đây. Nếu cô nương không muốn dính vào vũng nước bẩn này vậy cũng đành thôi."
Thích Dung quét mắt nhìn dây rũ ở bên hông y, nhếch môi cười: "Ta đổi ý rồi, ta đem đến giúp ngươi."
Tô Thanh Y từ cảm xúc buồn bã biến thành hớn hở, thắc mắc hỏi: "Tại sao cô nương lại đột ngột thay đổi chủ ý?"
Thích Dung đáp: "Tự nhiên muốn thôi, có điều, ta có một điều kiện."
Tô Thanh Y đồng ý nàng vô cùng dứt khoát, chẳng hề có chút do dự: "Được."
Thích Dung nở nụ cười nham hiểm: "Ta muốn gì ngươi cũng đồng ý sao?"
"Chỉ cần cô nương nói, Thanh Y đều có thể đồng ý."
Thích Dung nhướng mày, dùng ngón tay chỉ vào kiếm Bình Xuyên trong tay y: "Nếu ta nói, ta muốn thanh kiếm Bình Xuyên này thì sao."
Tô Thanh Y bỗng thót người, siết chặt vỏ kiếm, kiếm Bình Xuyên là bội kiếm của sư phụ y, còn là tín vật của Minh chủ Vấn Kiếm Minh, tuyệt đối không thể để rơi vào tay của kẻ khác. Chỉ trách y suy nghĩ không chu toàn, chẳng ngờ Thích Dung vừa mở lời lại đòi thứ mà y chẳng thể cho đi được thế này.
Y lộ rõ vẻ do dự, sắc mắt càng lúc càng khó coi, một lúc lâu sau dần bình tĩnh lại rồi vứt thanh kiếm Bình Xuyên sang cho Thích Dung.
Thích Dung bắt lấy, một tay rút kiếm, thân kiếm ánh lên vệt sáng, kiếm khí hùng hồn, vô cùng sắc nhọn, không hổ là thần binh đệ nhất thiên hạ.
Ngay cả kiếm Bình Xuyên mà Tô Thanh Y cũng có thể đưa cho nàng, chỉ vì muốn nàng đưa món đồ kia cho Phương Hủ Chi, xem ra trong lòng y món đồ này còn quan trọng hơn cả kiếm Bình Xuyên.
Nàng khẽ bật cười, đưa mắt nhìn Tô Thanh Y ở bên cạnh đang nhìn thanh kiếm Bình Xuyên luyến tiếc không thôi, nàng đẩy kiếm vào vỏ rồi vứt lại cho y: "Không hổ là danh kiếm, quả thật rất tốt. Ngắm xong rồi, trả ngươi đấy."
Tô Thanh Y có chút ngạc nhiên: "Dung cô nương?"
Thích Dung nói: "Mượn ngắm thôi mà, ngươi căng thẳng cái gì chứ. Có điều ta cũng sẽ không phí công chạy vặt cho ngươi đâu đấy, ta muốn cái tua rua bên hông ngươi."
Nhắc đến kiếm Bình Xuyên, trông sắc mặt của y lúc tái xanh lúc trắng bệch, vừa không nỡ vừa kinh ngạc, một khoảnh khắc mà tận mấy sắc thái, cũng thú vị phết.
Nếu muốn có được thứ mà mình muốn thì nên hỏi y trước thứ quan trọng nhất, thứ mà y không nỡ cho đi nhất trên người của y. Có như vậy, mình mới có thể dễ dàng có được thứ mình mong muốn.
Tô Thanh Y dứt khoát gỡ dây tua rua trang sức ở bên hông cho nàng: "Dung cô nương muốn thư này để làm gì?"
Thích Dung bỗng chột dạ, ngoài mặt không tỏ vẻ gì, đáp lời: "Đẹp mà."
Biểu cảm của Tô Thanh Y lại không có bất cứ nét ngạc nhiên nào, Thích Dung thở phào hỏi y: "Ngươi muốn ta đem thứ gì cho Phương Hủ Chi vậy? Hắn rời khỏi sơn trang Vấn Kiếm cũng đã được hơn hai canh giờ, nếu nhanh thì sợ là đã ra khỏi Ký Châu rồi, ta mà tìm hắn cũng hao tốn không ít sức lực đấy."
"Dung cô nương cứ yên tâm, tuy sơn trang Vấn Kiếm không còn như trước, thế nhưng vẫn thừa sức tìm một người ở Bắc Cảnh này. Bắc Cảng Thập Châu, chỉ cần bọn họ để lại dấu vết thì ta chắc chắn sẽ có cách tìm được bọn họ."
Y lấy ra một miếng lệnh bài bằng gỗ, trên miếng lệnh bài gỗ có khắc hình hoa sen tám cánh: "Cô nương cầm thứ này treo ở bên hông, nếu người của bọn ta có tin tức gì, khi nhìn thấy lệnh bài này sẽ chủ động liên lạc với cô nương."
Thông hành lệnh của Vấn Kiếm Minh à, cầm lấy miếng lệnh bài này có thể tự do đi lại trong Bắc Cảnh Thập Châu, liên lạc với các nhánh ngầm của Vấn Kiếm Minh ở Bắc Cảnh Thập Châu, Tô Thanh Y đúng là mạnh tay thật.