Thích Dung cố sức rút cánh tay mình ra, tay phải bị Phương Hủ Chi ôm chặt vào lòng, căn bản không tài nào rút ra được.
Thích Dung bất lực, bĩu môi rồi lại nói không thành tiếng: "Buông ra!"
Phương Hủ Chi lắc đầu: "Không buông."
Thích Dung từ bỏ, thốt lên: "Ngươi không bỏ ta ra làm sao ta ra tay được?" Nàng hạ tay xuống rồi hất đầu về phía bên trái, liếc mắt nhìn hắn: "Hay là ngươi đánh đi."
Cả một sân không ai có thể đánh thắng được người đó, duy chỉ có Mạnh Thường là cao thủ nhưng lại bị Mộ Dung Nham đánh trọng thương, nàng không ra tay thì ai có thể lên đây?
Người đến võ công cao cường vô cùng, không thể nào lường được, chỗ đứng cách bọn họ xa đến vậy nhưng tung ra ám khí còn nhanh hơn cả Thích Dung, điều này cho thấy nội lực và thân thủ vượt xa Thích Dung.
Không biết lai lịch ra sao, cũng chẳng biết đến đây có mục đích gì, những thứ đến bất ngờ thế này là phiền toái nhất, ai mà biết được có giống như tên điên Mộ Dung Nham kia không, liên lụy đến người vô tội.
Phương Hủ Chi quét mắt một vòng, bảo hắn ra tay thì có khác gì bảo hắn đi nộp mạng, hắn rất biết tự lượng sức mình mà buông cánh tay phải của Thích Dung ra, rồi nhường đường cho nàng: "Nữ hiệp, xin mời."
Lúc này tất cả mọi người trong sân chỉ đang tập trung hết vào Hứa Nguyệt Chi đang muốn tự vẫn, không ai để ý đến hai người đang khua tay múa mép lộ liễu kia.
Mạnh Thường bước đến gần trước mặt Hứa Nguyệt Chi: "A Nguyệt, hà cớ gì muội phải khổ sở đến vậy chứ. Như lời Tô Nhược Bạch nói trước khi chết, nếu như muội xem như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra, vẫn nguyện ý ở lại sơn trang Vấn Kiếm, bọn ta tuyệt đối không nhắc đến cái chết của hắn. Nếu như muội rời khỏi đây thì sơn trang Vấn Kiếm cũng không một ai ngăn cản muội, sao muội phải tìm đường chết như thế?"
Hứa Nguyệt Chi tự vẫn không thành, biết đã bỏ qua thời cơ tốt, bà nhắm mắt lại chẳng nói gì thêm.
Tô Thanh Thanh nhìn sang Mạnh Thường, rồi lại quay đầu nhìn Hứa Nguyệt Chi, trong lòng nàng ấy không biết nên đau xót nhiều hơn hay là căm hận nhiều hơn.
Cái chết của cha ruột nàng ấy là do một tay mẹ ruột gây ra, quãng thời gian gian nan khổ cực đi tìm kiếm chân tướng giờ đây lại trở nên trớ trêu vô cùng.
Dù cho việc Hứa Nguyệt Chi giết người xem ra cũng có ẩn tình, thân là con gái của Tô Nhược Bạch và Hứa Nguyệt Chi, nàng ấy phải làm sao mới có thể giải thích được những điều mà Hứa Nguyệt Chi đã gây ra chứ.
Tô Thanh Thanh cúi đầu nhìn vào những vết thương trong lòng bàn tay của Hứa Nguyệt Chi, chóp mũi có chút cay cay, nàng kéo tay của mẹ mình lại, nhẹ nhàng gỡ lấy những viên đá vụn vẫn còn đâm vào trong vết thương.
Lòng bàn tay trắng nõn như ngọc giờ đây đã bê bết máu, nàng ấy khom người khẽ thổi nhẹ lên vết thương, giống hệt như điều mà Tô Thanh Thanh khi bé mong muốn Hứa Nguyệt Chi sẽ làm với mình những khi mình té ngã vậy.
Bà không thẹn với bản thân, không thẹn với người chồng đã chết, không thẹn với mọi người trên thế gian này, duy chỉ hổ thẹn với Tô Thanh Thanh, đứa con gái này của bà.
Tô Thanh Thanh vùi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay của Hứa Nguyệt Chi, nàng ấy nấc nghẹn: "Mẹ đúng thật đã có lỗi với con, mẹ sinh ra con nhưng lại không hề nuôi nấng con, từ nhỏ đến lớn chưa từng quan tâm đến con, thậm chí còn chẳng xem con như con gái mẹ. Giờ đây, mẹ còn biến con thành người khó xử nhất trên đời này, sau này sẽ phải chịu cảnh người người xoi mói, con đã từng trách mẹ nhưng con thật sự không hận mẹ."
Hứa Nguyệt Chi với đôi mắt ngấn lệ: "Thanh Thanh..."
Tô Thanh Thanh lại nói tiếp: "Nếu mẹ cảm thấy có lỗi với con, vậy thì có thể nói cho con biết, tại sao cha lại đáng chết, rốt cuộc cha đã làm gì để mẹ muốn giết cha vậy?"
Thích Dung thở dài một tiếng, mặc dù vào phút cuối cùng Hứa Nguyệt Chi đã mềm lòng, không nói hết toàn bộ sự việc ra, thế nhưng đôi ba lời vừa nãy của bà, cũng đủ để mọi người hiểu được.
Vào mười tám năm trước Hứa Nguyệt Chi đã được gả đi, có vẻ như là Tô Nhược Bạch cảm mến bà, vì muốn cưới được bà nên đã ra tay g iết chết người chồng trước của bà, cướp lấy Hứa Nguyệt Chi.
Những chuyện khi nam bá nữ [*] này vốn không nhiều, hơn nữa nó lại xảy ra trên người của đại hiệp đệ nhất giang hồ càng khiến cho người ta khó bề tưởng tượng.
[*] Khi nam bá nữ (欺男霸女): Ý chỉ ai đó ỷ mạnh hiếp yếu, cậy vào sức mạnh của mình đi ức hiếp kẻ yếu, cậy vào thế lực của chính mình để chèn ép đàn ông và độc chiếm người phụ nữ.
Với sự thông minh nhanh nhạy của Tô Thanh Thanh, không thể không đoán được Hứa Nguyệt Chi đã trải qua những gì. Nàng ấy hỏi như thế chẳng qua cũng chỉ vì quá yêu thương Tô Nhược Bạch, trong lòng vẫn còn nhen nhóm một tia hy vọng, không tận tai nghe Hứa Nguyệt Chi nói ra sự thật thì nàng ấy không muốn tin mà thôi.
Hứa Nguyệt Chi nhìn nàng ấy, trong đáy mắt ánh lên sự ôn hòa, nhìn từ đôi mắt xuống đến cằm, khắc thật sâu hình ảnh gương mặt của Tô Thanh Thanh vào trong tâm trí, ngắm nhìn một lúc, bà như thể đã đưa ra được quyết định và nhắm mắt lại.
Tô Thanh Thanh ngước mắt hối hả nói: "Tại sao mẹ không nói cho rõ ràng đi ạ? Tại sao tất cả mọi người đều giấu con? Con không yếu đuối như mọi người nghĩ đâu."
Mạnh Thường khẽ vỗ lên vai của Tô Thanh Thanh: "Thanh Thanh, đây là quyết định của mẹ con, con đừng cố hỏi thêm nữa."
Tô Thanh Thanh bỗng thay đổi sắc mặt, nghiêm giọng nói: "Mẹ làm nhiều chuyện như vậy, chẳng phải vì đợi cái ngày này đến hay sao? Không tiếc hạ độc giết người, làm cho người khác đến điều tra mẹ, ngày mà mẹ ngày đêm mong mỏi cũng đến rồi đấy. Cuối cùng mẹ cũng có thể đứng trước mặt tất cả mọi người vạch trần bộ mặt thật của cha, khiến cho cha thân bại danh liệt, vậy tại sao đến giây phút cuối cùng lại im bặt thế kia!"
Hứa Nguyệt Chi vẫn làm ngơ, cắn chặt răng không nói một lời nào.
Thích Dung chắp tay tiến lên phía trước, vừa đi vừa nói: "Còn vì gì nữa chứ, tất nhiên là vì Tô cô nương rồi."
Vì để bảo vệ cho Tô Nhược Bạch một đời thanh minh, vì muốn sau này Tô Thanh Thanh không phải chịu lời chê trách của giang hồ hiểm ác, không phải sống dưới ánh mắt khinh bỉ của người đời.
Đây là điều duy nhất Hứa Nguyệt Chi có thể làm cho con gái mình.
Tô Thanh Thanh chợt yên lặng, lẩm bẩm nói: "Vì ta ư? Hừ, cả một đời của mẹ chưa từng suy nghĩ cho con, giờ đây hà cớ gì phải vì con." Tô Thanh Thanh nhìn sang Hứa Nguyệt Chi, khẽ nói: "Con không muốn mẹ vì con, con muốn mẹ vì chính mình."
Hứa Nguyệt Chi lặng người, giọng nói yếu ớt của Tô Thanh Thanh lại vang lên: "Mẹ vẫn luôn rất ích kỷ, vậy nên không thể ích kỷ đến cùng sao ạ?"
Bất giác Thích Dung đã tiến đến bên cạnh hai người họ, bên cạnh có một bóng đen đột ngột vụt đến, con dao nhỏ của Thích Dung đã rút khỏi vỏ từ lâu, nàng giấu trong tay áo chỉ đợi người ở trong bóng tối kia ra tay.
Hắn ta ra tay trước chính là vì muốn cứu Hứa Nguyệt Chi, vậy nên nàng đoán chắc hắn đến vì Hứa Nguyệt Chi.
Người áo đen đó vừa ra tay, Thích Dung chăm chú quan sát động tác của hắn rồi dùng lực đẩy Tô Thanh Thanh ra để chặn lấy cánh tay của người áo đen đó, hắn ngước mắt nhìn thẳng vào Thích Dung, dường như có chút kinh ngạc.
Mạnh Thường phản ứng nhanh chóng, đề khí chuẩn bị ra tay, dưới cơ thể đang bị trong thương lòng ngực ông còn đang ứ khí, nhưng lại cố gắng gượng vận động, nên nôn ra một vũng máu đen ngòm.
Con dao nhỏ của Thích Dung xẹt qua gương mặt của hắn, hắn chợt vận khí, xung quanh bỗng xuất hiện một luồng khí vây quanh đẩy Thích Dung ra. Thích Dung xoay cổ tay thu dao giẫm lên thanh xà để phi lên trên, tay phải giữ chặt con dao, chém vụt qua, nàng sử dụng chiêu "Phi Sa Tẩu Thạch".
Những viên đá trên nền đất cuồn cuộn bay lên, men theo sát khí bay thẳng về phía người mặc áo đen kia.
Người mặc áo đen nhún người tránh được chiêu thức của Thích Dung, tóm lấy Hứa Nguyệt Chi ở phía sau rồi đạp lên nóc nhà, bay đi mất.
Thích Dung chạy theo bọn họ trên mái nhà, nhìn về bóng lưng của hắn, hét lớn: "Mộ Dung tiền bối!"
Bóng hình ở phía xa của hắn chợt ngừng lại, mũi chân giẫm lên mái hiên, thi triển khinh công rồi rời khỏi.
Tô Thanh Thanh cùng lúc gào lên: "Mẹ!"
Ông ta ra tay vừa nhanh lại vừa vội vàng, mang theo Hứa Nguyệt Chi lên sau núi, Tô Thanh Y quay đầu hạ lệnh cho các đệ tử: "Triệu tập hết tất cả mọi người, bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn ông ta lại!"
Mạnh Thường ho khụ vài tiếng nặng nề, nuốt xuống ngụm trọc khí, bắt lấy Tô Thanh Y rồi ngăn cản: "Không cần đuổi theo đâu."
Tô Thanh Thanh và Tô Thanh Y đồng thanh hỏi: "Tại sao vậy?"
Mạnh Thường cố trấn định lấy lại trạng thái ban đầu, mới đáp: "So với sơn trang Vấn Kiếm, ta nghĩ chắc A Nguyệt sẽ muốn đi cùng hắn hơn."
Sắc mặt Tô Thanh Thanh thay đổi rõ rệt: "Nghĩa là sao ạ?"
Thích Dung dần mơ hồ cảm nhận được, Mộ Dung Nham không phải đến bắt Hứa Nguyệt Chi, là đến để cứu bà. Vậy nên mới không dám sử dụng hết toàn lực, sợ sẽ làm Hứa Nguyệt Chi bên cạnh bị thương.
"Mộ Dung Nham sẽ không làm hại mẹ con đâu, yên tâm đi."
Tô Thanh Thanh nghe đến đây vừa định mở lời, đột nhiên nộ khí công tâm, sắc mặt trắng bệch, chao đảo run rẩy ngất xỉu xuống nền đất.
Tô Thanh Y hoảng loạn bế nàng ấy về phòng, vừa đi vừa gọi người tìm đại phu.
Đoàn người ùa đến phân thành nhiều nhóm, một số thì đuổi theo Mộ Dung Nham đến sau núi, một số đi theo Tô Thanh Y, nơi này chỉ còn lại Mạnh Thường, Thích Dung và Phương Hủ Chi.
Mạnh Thường trọng thương, dùng tay ôm lấy lồ|\|g ngực nói với Thích Dung: "Đa tạ cô nương ra tay tương trợ."
Ánh mắt của ông ta như thể đang giấu một con dao, quan sát gương mặt của hai bọn họ một cách kỹ càng, thỉnh cầu nói: "Chuyện đêm nay, vẫn mong hai vị đừng nói cho người bên ngoài sơn trang Vấn Kiếm biết."
Ông ta tự quan sát tự nói xong chẳng đợi bọn họ đáp lời đã quay người bỏ đi.
Để lại hai người bọn họ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chỉ có thể nặng nề thở dài.
Hàng tá thứ Thích Dung đã nghĩ sẵn trong đầu vẫn chưa được nói, lồ|\|g ngực có chút khó chịu. Vốn dĩ còn định nói mấy lời đại hiệp hay nói như nghĩa bạc mây xanh không câu nệ tiểu tiết, ai ngờ bị lão già này đuổi đi chỉ bằng một câu nói nhẹ bẫng.
Bày ra vẻ mặt cứng nhắc, tự cho mình oai phong, đây mà là thỉnh cầu gì chứ, rõ ràng là đang uy hiếp mà!
Mạnh lão đầu lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc là ông ta có hiểu việc dùng giọng điệu uy hiếp này nói với người trẻ tuổi sẽ rất dễ phản tác dụng không, rõ ràng nàng không muốn nhiều lời nhưng lúc này lại không nhịn được muốn đi nói rồi đấy.
Phải truyền chuyện xấu này của sơn trang Vấn Kiếm ra ngoài, truyền cho cả thiên hạ ai cũng biết mới thôi.
Thích Dung tiếp tục thở dài lần hai, Phương Hủ Chi khẽ bật cười: "Nữ hiệp, sao thế hả?"
Thích Dung không trả lời, tiếp tục thở dài lần ba.
Phương Hủ Chi nói: "Mạnh Trưởng lão hành sự như thế cũng có lý do của ông ta, sơn trang Vấn Kiếm uy danh vang vọng giang hồ, hôm nay hai chúng ta là người ngoài lại có thể nghe được bí mật của sơn trang Vấn Kiếm, ông ta không giết chúng ta diệt khẩu đã là người tốt rồi đó biết chưa."
Cũng đúng, diệt khẩu mới là chuyện thường, nếu không phải Mạnh Thường trọng thương, có khả năng không dễ bỏ qua cho bọn họ thế đâu.
Mộ Dung Nham bắt Hứa Nguyệt Chi đi, Mạnh Thường không những chẳng lo lắng mà ngược lại còn cảm thấy đây là chuyện tốt, còn chuyện hôm qua tại linh đường, Mộ Dung Nham nói đòi nợ Mạnh Thường, không lẽ đang nhắc đến món nợ này là Hứa Nguyệt Chi sao?
Phương Hủ Chi đưa mắt nhìn khoảng sân đổ nát, sơn trang Vấn Kiếm nơi nào cũng tráng lệ nguy nga, chỉ có khoảng sân này hoang vắng, có vẻ như chưa từng có người ở, bốn phía của sân vẫn là đất, nơi này cũng được xem là hoang tàn rồi: "Xem ra mỹ nhân vang danh khắp nơi, trong giang hồ này cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì nhỉ."
Thích Dung liếc mắt nhìn hắn, những lúc hắn không nói chuyện cũng được xem là một mỹ nhân, mặc dù không vang dội như Quan trung Minh Nguyệt, nhưng ít nhiều gì cũng có danh là ôn hòa như ngọc: "Thế ngươi thì sao?"
Phương Hủ Chi thở dài: "Ta thì mỹ nhân cái gì chứ, cùng lắm là một con người thôi."
Thích Dung bật cười: "Ngươi cũng tự biết bản thân mình hơn nửa phần không phải là con người à?"
Phương Hủ Chi bị câu nói này của nàng làm cho câm nín, hiếm khi không đáp được lời.
Hắn nhìn Thích Dung chăm chăm, đôi mắt ấy tựa như chứa sao trời: "Cô có nhớ ta từng nói với cô rằng sau này ta sẽ không lừa cô nữa không?"
Thích Dung hoang mang vội tránh xa vài bước, sợ chốc nữa tên này lại xoay nàng đến ngu người: "Ngươi lắc đầu đi."
Phương Hủ Chi khó hiểu nhìn nàng, cũng nghe lời lắc đầu theo.
Thích Dung ghé tai lắng nghe một lúc, ngờ vực nói: "Đầu của ngươi đâu có vô nước đâu, nói nhảm gì vậy."
Phương Hủ Chi bất giác lắc đầu phì cười, khóe miệng bên phải lộ ra một lúm đồng tiền, nói dối nhiều rồi nên nói thật lòng lại chẳng ai tin, hắn bất lực nói: "Nói thật đấy."
Thích Dung nhướng mày, đường đường một nam nhân còn có cả lúm đồng tiền, hơn nữa chỉ có một bên, đúng là yêu tinh.
Trên nóc nhà, vài mũi tên lông vũ vút vút bay đến, đâm thủng bầu không khí kỳ lạ này, Thích Dung đứng vững múa dao chém đứt, quay người lại nhìn theo hướng đó thì thấy có năm người đứng hỗn loạn trên mái nhà.
Cơn gió thổi qua làm y phục của năm người bọn họ phấp phới bay.
Bốn nam một nữ, binh khí cầm trong tay không giống nhau, có kích [*], có kiếm, có miêu đao, có roi da, còn người phụ nữ duy nhất thì đeo khăn che mặt, gương mặt bên dưới lớp khăn đấy có thể nhìn rõ được, mái tóc bay trong không trung, trong tay cầm theo một đôi gai sắt.
[*] Kích (戟 ): Một loại binh khí cổ đại. Bề ngoài tương tự như thương hay mâu (các loại giáo) ở nhiều bộ phận, với một/ hai lưỡi nhỏ hình trăng lưỡi liềm gắn vào phần đầu và một núm tua bằng lông ngựa màu đỏ đính vào chỗ mà phần đầu của vũ khí này nối liền với phần cán.
Yêu ma quỷ quái, khí thế hùng hồn.
"Ở đâu ra vậy?"
Phương Hủ Chi nhướng nhướng mày: "Dễ nhìn ra mà, tới trả thù đó."