Ta Không Phải Đóa Kiều Hoa

Chương 21: Sự thật



Chẳng trách hôm đó khi hắn vừa mới bước vào mật thất đã chạy đến lục tìm các loại điển tịch thư từ trên giá sách, không ngó ngàng gì đến thi thể của Tô Nhược Bạch, thì ra hắn đã nghi ngờ từ lâu.

Nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên gương mặt của Phương Hủ Chi, nụ cười không thực sự từ sâu trong đáy mắt mà ngược lại có chút gì đó châm biếm: "Nói ra thì tại hạ đúng là có phúc ba đời mới có thể thuận lợi điều tra được đến bước của Đường môn, cũng nhờ Mạnh Trưởng lão săn sóc, mọi thứ đến được đều không dễ dàng, tại hạ không khỏi vui mừng."

Chắc hẳn chỗ giấy đó là Mạnh Thường cố ý làm vậy, ông ta đã có chuẩn bị từ sớm, còn đốt mảnh giấy thành tro chỉ còn mẩu nhỏ bằng hai đốt ngón tay. Cố ý đợi Phương Hủ Chi đến rồi thả hắn vào trong, để cho hắn nhìn thấy manh mối giả. Khiến cho hắn ngỡ rằng mình đã tìm ra được manh mối của sơn trang Vấn Kiếm, rồi tiếp tục lần theo manh mối Tàn Nguyệt mà dồn hết mọi sự chú ý lên người Đường Nhạn.

Tiếp tục điều tra theo hướng Đường môn là điều mà ông ta đã lên kế hoạch từ lâu, cho dù Phương Hủ Chi không bước vào mật thất không nhìn thấy mảnh giấy đó thì thiết nghĩ ông ta vẫn sẽ còn một phương án dự phòng khác. Mọi chuyện đều được sắp đặt đâu ra đấy, chỉ còn thiếu cơn gió Đông như Phương Hủ Chi đây để mọi người biết được chuyện đó.

Đúng là một ván cờ hoàn mỹ, chỉ tiếc rằng hắn không phải là một quân cờ như ý ông ta.

Mạnh Thường lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi cắn chặt thành một đường thẳng.

Phương Hủ Chi vờ như không nhìn thấy gì quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Y, hắn nói tiếp: "Mà một quý nhân khác hỗ trợ cho tại hạ chính là Tô Thiếu chủ người đây."

Tô Thanh Thanh giật mình kinh ngạc, Mạnh Thường trông có vẻ hơi bất ngờ, Hứa Nguyệt Chi trầm mặc đứng đấy, không thể nhìn ra được biểu cảm của bà, những đôi mắt không hẹn mà cùng lúc nhìn về phía Tô Thanh Y, đợi y mở lời giải thích.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Tô Thanh Y lập tức cúi đầu trốn tránh, khẽ thở dài.

Trong màn đêm đôi mắt của Phương Hủ Chi sáng lên bất ngờ: "Thật ra trước khi Tô cô nương đến tìm tại hạ, Tô Thiếu trang chủ đã tìm đến tại hạ rồi. Vậy nên, tại hạ đến sơn trang Vấn Kiếm là bởi vì Tô Thiếu trang chủ, ai ngờ lại khiến cho Tô cô nương hiểu lầm. Đêm hôm đó có hai người bảo tại hạ đến từ đường, một người là Tô cô nương, một người khác là Tô Thiếu trang chủ."

Từ khi bắt đầu, vào đêm hôm đó ở từ đường, Phương Hủ Chi chỉ đang làm bộ làm tịch trước mặt mọi người, giả vờ như hắn mới đến sơn trang Vấn Kiếm lần đầu tiên trước một ngày khi đại hội Vấn Kiếm diễn ra, giả vờ như đây là lần đầu hắn gặp Tô Thanh Y, che giấu mọi người."

Bỏ qua hết những thứ khác, giờ đây nghĩ kỹ lại thì thái độ của Tô Thanh Y đối với Phương Hủ Chi vào đêm hôm đó đúng thật rất kỳ lạ. Lúc đầu Phương Hủ Chi bị Mạnh Thường bắt giữ, Tô Thanh Y đã muốn thả hắn đi, chỉ có điều bất lực khi bị mấy vị trưởng lão kia đuổi đi, không thành công.

Sau đó khi ba người bọn họ bị vây khốn, Mạnh Thường cật lực bắt bọn họ, nếu không phải Phương Hủ Chi kịp thời tìm Tô Thanh Y đến cứu viện thì ba người bọn họ không ai thoát khỏi.

Tô Thanh Y nói muốn thả người, Mạnh Thường cũng chỉ đáp lại vài câu vô thưởng vô phạt, cũng không kiên quyết đối đầu mà ngoan ngoãn thả bọn họ đi, điều này rất không phù hợp với tính cách bảo thủ cố chấp của ông ta.

Nếu như thường ngày Mạnh Trưởng lão dễ nói chuyện như vậy, thì hà cớ gì Tô Thanh Y và Tô Thanh Thanh lại tốn cả núi tiền tìm đến tên lừa bịp như Phương Hủ Chi chứ?

Điều này cho thấy đêm hôm đó Mạnh Trưởng lão chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện, biết rằng bản thân mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt, cái chết của Tô Nhược Bạch không thể tiếp tục giấu được nữa, quyết định lấy lùi làm tiến, thả Phương Hủ Chi đi để cho hắn có thể tiếp tục điều tra, vạch ra thứ mà ông ta cho là sự thật.

Vốn dĩ mục đích của Tô Thanh Y và Tô Thanh Thanh là giống nhau, ngoài mặc không dám nghi ngờ quyết định của các vị trưởng lão trong sơn trang Vấn Kiếm. Trong tối lại lén lút hành sự sau lưng trưởng bối, không muốn Tô Nhược Bạch chết một cách không rõ ràng như vậy mới tìm đến đầu xỏ tình báo của Tri Tri Đường là Phương Hủ Chi hắn, hai người họ muốn mượn hắn để mang tin tức về cái chết của Tô Nhược Bạch công khai thông báo với thiên hạ.

Tất nhiên Mạnh Thường cũng biết rõ cái chết của Tô Nhược Bạch không giấu được bao lâu, lại không muốn hắn tìm ra hung thủ thật sự phía sau mới nghĩ đến cách vu oan giá họa này, muốn tương kế tựu kế tạo ra một hung thủ cho Phương Hủ Chi.

Khiến cho hắn có điều tra thế nào đi nữa cũng đều là giả.

Tên lừa bịp Phương Hủ Chi này đúng thật không đơn giản, rõ ràng đã nhìn thấu được thủ đoạn của bọn họ nhưng vẫn im bặt không nói, cũng không đá động đến, một mình thu luôn cả hai đầu ngân lượng của sơn trang Vấn Kiếm, từ đầu đến cuối là hắn đang chơi đùa với bọn họ.

Còn tiện thể trêu đùa luôn cả nàng.

Đúng là vô sỉ, Thích Dung không nhịn được mà thốt lên một câu: "Phương đại công tử, ngươi còn bất ngờ gì mà ta không biết nữa không?"

Phương Hủ Chi mỉm cười với nàng: "Gấp gì chứ, đường còn dài, cô cứ từ từ mà đoán."

Lại giở trò này ra, Thích Dung trợn mắt nhìn.

Tô Thanh Y và Tô Thanh Thanh đến tìm Phương Hủ Chi là vì Tô Nhược Bạch, Mạnh Thường tìm Phương Hủ Chi là vì muốn dẫn dắt hắn điều tra và đổ chuyện này lên đầu Đường môn, mấy người của sơn trang Vấn Kiếm, tâm tư đều khác nhau, ai cũng có mưu đồ của mình, không ai là đơn giản.

Không ai giống ai thì không nói, nhưng người nào cũng khăng khăng tính kế Phương đại công tử, không thể không nói, chuyện này thật sự rất thú vị. Cho dù có bị tên lừa đảo kia lừa đến thê thảm cũng chẳng đáng được đồng cảm chút nào.

Thích Dung nghi hoặc hỏi: "Vậy tại sao Tô Thanh Y vẫn muốn tìm ngươi giấu Tô cô nương?"

Nếu như mục đích giống nhau, đều muốn tìm ra nguyên nhân cái chết của Tô Nhược Bạch, vậy thì có gì mà phải giấu giếm chứ?

Tô Thanh Thanh quay đầu trừng mắt nhìn Phương Hủ Chi, hít một hơi thật sâu, rất rõ ràng là nàng ấy cũng có cùng thắc mắc với Thích Dung.

Phương Hủ Chi lại úp mở: "Tất nhiên là vì không muốn Tô cô nương biết được lý do rồi."

Còn có lý do gì mà không thể cho Tô Thanh Thanh biết chứ? Chẳng lẽ Tô Thanh Thanh biết được hung thủ thật sự là ai sao?

Ánh mắt Tô Thanh Y tối sầm, vội ngắt lời: "Phương công tử, đủ rồi đấy!"

Hắn còn chưa nói gì nữa mà, trông thấy gương mặt hoảng hốt của Tô Thanh Y, ngược lại khiến cho Phương Hủ Chi khẽ bật cười: "Kế hoạch của chư vị vốn dĩ không nên có sơ sót gì, chỉ dựa vào thân thủ của Tô Minh chủ thì trên thế giới này người có thể gi ết chết ông ấy mà không tổn hại một chút gì trên cơ thể ông ấy căn bản không tồn tại. Vậy nên có thứ có thể giết ông ấy chỉ có độc dược mà thôi. Còn phải là một loại kịch độc vô cùng hiếm gặp lại không dễ bị người khác phát giác, vừa phải đảm bảo có thể gi ết chết Tô Minh chủ, khiến cho ông ấy không còn có chút chống cự, vừa không gây sự chú ý của bất cứ ai, đây không phải là loại độc thông thường có thể làm được."

Vũng nước này đã bị mọi người khuấy đục, thật thật giả giả, thật thì ít mà giả thì nhiều, điều duy nhất có thể xác định đó chính là Tô Nhược Bạch thật sự đã trúng độc mà chết.

Nếu không phải trúng độc thì căn bản là không cần hao phí tâm tư đến thế, giống như Tô Thanh Thanh đã nói, hoặc là tẩu hỏa nhập ma, hoặc là mắc bệnh, ngoài ra không còn bất cứ lý do nào có thể bịa được nữa.

Chỉ có trúng độc thì đặc trưng cái chết mới không giống như với những cái chết bình thường, không tìm một kẻ thế tội, ngay cả người trong nhà còn chẳng giấu được thì làm sao giấu được người trong thiên hạ.

Thích Dung đảo mắt nhìn quanh vài vòng, nói: "Vậy nên, chỉ cần Tô Minh chủ thật sự chết vì trúng độc thì sẽ không tránh khỏi việc mọi người nghi ngờ Đường môn. Đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ mời người đến là dẫn dắt ngươi ư, bởi vì họ muốn người trong thế gian đều biết rằng Tô Minh chủ là do Đường Uyển Uyển giết."

Nguyên nhân tìm đến Phương Hủ Chi rất đơn giản, muốn lợi dụng đường dây ngầm của Tri Tri Đường âm thầm đổ tội lên người của Đường môn. Chỉ cần Tri Tri Đường mở lời thì hung thủ thật sự có phải Đường môn hay không đã không còn quan trọng nữa, bởi vì người đời chỉ ngỡ rằng đây là do Đường môn mà ra.

Muốn trách chỉ trách người trong giang hồ quá tin tưởng vào tin tức mà Tri Tri Đường lan truyền.

"Không sai, độc dược như thế, trên đời này vô cùng hiếm gặp, vừa hay Tàn Nguyệt là một trong những loại đó, vậy nên hung thủ tốt nhất được chọn là Đường môn."

Không phải hung thủ thật sự mà là hung thủ mà bọn họ mong muốn được thấy, còn đối với sơn trang Vấn Kiếm thì đó là sự lựa chọn tốt nhất.

Tô Thanh Thanh lạnh lẽo rùng mình, đôi môi không kiềm được mà run rẩy, nàng ấy dùng răng cắn chặt lấy môi dưới của mình. Tô Thanh Thanh đưa mắt nhìn Tô Thanh Y rồi lại quét mắt nhìn Mạnh Thường. Đối với những lời mà Phương Hủ Chi nói, bọn họ đều duy trì thái độ ngầm thừa nhận.

Thì ra... điều bọn họ nói là thật, sơn trang Vấn Kiếm đang vu tội cho Đường môn.

Vậy hung thủ gi ết chết cha là ai chứ? Là ai để bọn họ phải dốc hết tâm tư sắp xếp mọi thứ, thậm chí còn không tiếc việc chà đạp lên thanh danh của sơn trang Vấn Kiếm?

Phương Hủ Chi thở dài: "Quý trang chuẩn bị những thứ này, thật sự rất dễ làm cho người khác nghĩ hung thủ không ai khác ngoài Đường Uyển Uyển. Từ đầu đến cuối Mạnh Trưởng lão chỉ hát màn dạo đầu nhưng lại tính chuẩn xác cả lòng người. Một khi con người ta đã xác định sẵn một đáp án nào đó thì sẽ vùi vào đó một mầm mống nghi ngờ, như vậy họ sẽ bất giác chủ động tìm kiếm đủ mọi loại khả năng đi chứng minh nó, tại hạ cũng thế. Nếu như không phải tại hạ đã sớm biết được Đường Uyển Uyển không thể giết Tô Minh chủ, thì tại hạ cũng mắc bẫy của chư vị mất rồi."

Câu nói này của hắn có hơi quái lạ, Thích Dung hỏi: "Tại sao Đường Uyển Uyển không thể giết Tô Minh chủ?"

Mấy hôm trước chẳng phải hắn còn nói Đường Uyển Uyển là một kẻ điên giết người không cần lý do đấy sao?

Nếu Đường Uyển Uyển giết người không cần lý do, vậy thì tại sao không có khả năng gi ết chết Tô Nhược Bạch chứ?

Phương Hủ Chi nở một cười vô cùng kì lạ: "Bởi vì người chết không thể giết người chứ sao."

Người chết? Đường Uyển Uyển chết rồi à!

Một hòn đá làm dấy lên ngàn vạn đợt sóng vỗ, ai nấy đều kinh ngạc há hốc, Thích Dung cố lấy lại bình tĩnh, tim thì đập nhanh không ngừng, nàng được một phen giật mình với lời nói thật này của Phương Hủ Chi, có chút bối rối không biết nên làm gì.

Đuôi mắt của Thích Dung lén nhìn đến phía của Hứa Nguyệt Chi, nhìn thấy bà ấy bất ngờ đến mức đứng không được vững nữa, trong phút chốc ngỡ như mình sẽ ngã xuống nền đất, bà lại dùng sức cố chống đỡ cho mình đứng vững lại, miễn cưỡng không để lộ bất cứ biểu cảm gì trên mặt mình, giả vờ bình tĩnh.

Nhìn thấy tâm trạng này của bà, Nguyệt Tiên và Độc Tiên dường như không căm ghét nhau giống như lời đồn.

Thậm chí biểu cảm ngay lúc này của Hứa Nguyệt Chi khi biết được Đường Uyển Uyển đã chết còn đau đớn bi thương hơn cả khi bà đứng trong linh đường của Tô Nhược Bạch.

Mạnh Thường và Tô Thanh Y nhìn nhau, vô thức không dám tin vào chuyện này, thế nhưng nghĩ đến việc chuyện này được thốt ra từ miệng của Bất Tri công tử, cũng không nghĩ ra được lý do để hắn phải nói dối, trong lòng của bọn họ đã lạnh đi hơn nửa.

Đường Uyển Uyển chết rồi, vậy mà trong giang hồ không có chút tin tức nào, phần lớn là do Đường môn đã giấu nhẹm đi.

Bấy nhiêu năm qua Đường môn đắc tội với rất nhiều người trên giang hồ, những người đó sợ sự tàn độc của Đường Uyển Uyển, không dám tìm đến tận cửa báo thù, nếu như thông tin về cái chết của Đường Uyển Uyển được truyền ra ngoài thì có lẽ Đường môn sẽ lành ít dữ nhiều.

Sau một khoảng kinh ngạc khôn cùng của Thích Dung, nàng đột nhiên nhớ đến Đường Nhạn, một tháng trước Đường Nhạn quay về Thục Châu nhưng không gặp được Đường Uyển Uyển, nàng ấy vẫn còn tưởng rằng Đường Uyển Uyển có ý muốn đóng cửa không gặp mình, không muốn nhìn thấy mình, muốn làm khó dễ mình, sao Đường Nhạn có thể nghĩ được đến việc khi ấy Đường Uyển Uyển đã không còn trên đời nữa chứ.

Đường Nhạn phải làm sao đây, người sư phụ mà nàng ấy kính trọng vừa qua đời không lâu, chỉ mới vài hôm mẹ ruột của mình cũng mất, nhớ lúc đầu còn lén lút chạy về sơn trang Vấn Kiếm, nàng ấy sẽ cảm thấy áy náy lắm đây.

Thích Dung bỗng nhiên cảm thấy buồn bã vô cùng, nàng hỏi hắn: "Đường Môn chủ qua đời lúc nào thế?"

Đáng thương nhất vẫn là thái sư thúc vẫn còn ở tận sâu trong cốc Yên Hà, ngày đêm mong nhớ, mang tranh vẽ Đường Uyển Uyển treo trên đầu giường, kết quả vẫn chưa đợi đến lúc rời khỏi cốc để tìm người, mà giai nhân đã chẳng còn.

Lại là một kiểu nghiệt duyên gì thế này.

Phương Hủ Chi đáp: "Nửa năm trước."

Vậy một tháng trước Đường môn gọi Đường Nhạn quay về là bởi vì Đường Uyển Uyển đã chết, Đường môn như rắn mất đầu muốn đón nàng ấy về tiếp quản Đường môn.

Vậy lá thư đó là do ai viết chứ? Là do Đường Uyển Uyển viết rồi giao lại cho thuộc hạ sao?