“A, bây giờ ngươi chính là người được mẫu hậu sủng ái, ta nào còn dám sai khiến gì ngươi nữa, Lâm Y Chính.” Nàng nhấn mạnh hai chữ “Y Chính” một cách châm chọc, rõ ràng là đang mỉa mai Lâm Tịch.
“Hạ quan chỉ là kẻ chức nhỏ địa vị thấp, sao dám không tuân theo?” Lâm Tịch quỳ xuống hành lễ, cung kính nói. “Đêm khuya gió lạnh, công chúa nên trở về tẩm điện nghỉ ngơi, hạ quan sẽ tự mình mang hòm thuốc tới sau.”
Nàng thật sự không dám để nữ nhân điên này ở lại chỗ mình. Nếu sáng mai lan truyền ra tin đồn vớ vẩn nào đó thì không hay chút nào.
Dù nàng là nữ tử, vẫn muốn giữ mình trong sạch, sau này còn có thể gả cho người tốt.
“Lâm Y Chính, ta thấy ngươi được thăng quan thì đắc ý vênh váo! Ta đã tự mình đến tận nơi rồi, vậy mà ngươi còn dám ra lệnh cho ta trở về?” Thuần Hi gần như gào lên, mặt mày tái mét, giơ tay chỉ thẳng vào Lâm Tịch.
Ngồi trên ngọn cây, Lục Uyên nhìn thấy cảnh đó thì sốt ruột không yên, định nhảy xuống giúp nàng.
“Vậy thỉnh công chúa di giá đến dược phòng, thần sẽ bôi cho người loại cao dưỡng nhan do chính tay mình điều chế.” Lâm Tịch đưa tay ra, mời công chúa đi trước.
Hai người vừa chuẩn bị rời khỏi sân thì Tiểu Vân Tử vội vàng chạy vào, chẳng buồn hành lễ, nhào tới bên tai Lâm Tịch thì thầm mấy câu.
Sắc mặt nàng lập tức biến đổi, ném lại công chúa mà vội vàng rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng công chúa mắng lớn: “Giỏi lắm! Cái Thái Y Viện này, người nào người nấy đều vô tắc vô phép. Ngày mai ta nhất định sẽ xin mẫu hậu xử lý các ngươi!”
Nói xong, nàng ta hất tay áo, tức giận bỏ đi.
Lục Uyên thấy vậy thì càng tò mò, liền nhân lúc công chúa rời đi, lặng lẽ theo sau Lâm Tịch và mọi người.
Lâm Tịch nghe tin Thục phi sinh non, vô cùng lo lắng, vội vàng chạy đến Vân Hoa Cung.
Từ khi nàng được phong làm Y Chính, tất cả những trường hợp phi tần trong cung mắc bệnh đều do nàng phụ trách điều trị.
Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều. Ban đầu khi nàng được thăng chức, chỉ nghĩ đơn giản là để thuận tiện về nhà. Nào ngờ đến hiện tại, nàng lại đang gánh trên vai một phần trách nhiệm cứu lấy cả dân tộc.
Nghĩ đến đây, nàng bước nhanh hơn, muốn mau chóng đến cứu người.
Nhưng nàng lại phát hiện vệ binh canh giữ ngoài Vân Hoa Cung đều biến mất, không thấy bóng dáng ai. Trong khi đó, Hoàng hậu đã phái người tới giám sát Thục phi sát sao, sợ nàng ta có hành động bất thường.
Giờ đây, Thục phi xảy ra chuyện, vậy mà xung quanh lại không có lấy một tên thị vệ. Lần này, Lâm Tịch thận trọng hơn, không trực tiếp xông vào, mà gọi mấy cung nữ cùng Tiểu Vân Tử đi trước dò xét tình hình.
Chỉ khi xác nhận Thục phi thực sự gặp nạn, nàng mới tiến vào trong.
“Lâm Y Chính, trong cung không còn ai, mời ngài mau vào.” Tiểu Vân Tử lo lắng nói.
Lâm Tịch mang theo hòm thuốc, vội vã đi về phía tẩm điện của Thục phi. Vừa bước vào, nàng đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, nhưng lúc đó không kịp tra xét.
Chỉ thấy một người phụ nữ nằm lăn lộn trên sàn, toàn thân đau đớn quằn quại. Lâm Tịch vén màn lên, trông thấy phía dưới thân Thục phi toàn là máu tươi.
Lâm Tịch quỳ xuống kiểm tra mạch theo phương pháp Trung y, phát hiện tim thai đã ngừng đập từ lâu.
Nàng chỉ có thể trấn an Thục phi, rồi đỡ nàng ta lên giường.
Thục phi đột nhiên hoảng sợ, hai mắt trợn tròn nhìn ra sau lưng Lâm Tịch, run rẩy chỉ tay kêu lớn: “Ngươi… ngươi!”
“Rầm!” Một tiếng vang lên, máu đen từ miệng nàng ta phun ra, chỉ trong chớp mắt đã tắt thở.
Lâm Tịch ôm lấy đầu Thục phi, ngồi quỳ dưới đất, trông thấy hai mắt nàng ta mở trừng trừng, vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, ngoài cửa sổ chỉ có gió lùa qua, kéo theo những chiếc lá rơi phất phơ lướt qua song cửa.
Tiểu Vân Tử đột nhiên ôm chặt lấy mình, thì thào: “Trước khi chết, nương nương chẳng phải là đã nhìn thấy… thứ gì đó dơ bẩn hay sao…”
“Ngươi lại ăn nói lung tung nữa rồi.” Lâm Tịch cầm quyển sách ném vào mặt hắn ta.
Tiểu Vân Tử vội vàng lấy tay bịt miệng, tỏ vẻ sẽ không dám nói bậy nữa.
Những cung nhân đi theo sau Lâm Tịch đều cúi đầu, không dám lên tiếng.
[Nghe nói trước khi chết người ta sẽ thấy sứ giả câu hồn, Thục phi nương nương chẳng phải là bị âm sai kéo hồn đi sao.]
Lâm Tịch không rảnh để truy hỏi ai vừa nói, nàng chỉ lặng lẽ đặt thi thể Thục phi nằm ngay ngắn lại trên giường.
“Đừng nói linh tinh, không có câu hồn sứ giả, cũng chẳng có âm sai nào cả. Rõ ràng là có người hạ độc.”
Tất cả đều vội vã gật đầu, không ai dám phản bác.
“Tiểu Vân Tử, ngươi đi báo với Hoàng hậu đi. Thôi, để ta tự mình đến vậy.” Nàng xua tay, rồi đỡ thi thể Thục phi đặt xuống đất. Thục phi trúng độc, trùng hợp lúc Lâm Tịch tới nơi thì độc phát.
Nhưng lần này Lâm Tịch mang theo rất nhiều cung nhân, có người làm chứng cho nàng, khẳng định cái chết của Thục phi không liên quan đến nàng. Hơn nữa, hiện giờ Hoàng hậu vẫn cần nàng giúp sức, không có lý do gì để hãm hại nàng cả.
Chẳng lẽ còn có kẻ nào hận nàng đến tận xương tủy?
Nàng đi ngang qua bàn công văn, trông thấy lư hương trong phòng đã cháy gần hết, nhưng mùi hương vẫn chưa tan. Nàng lập tức bảo Tiểu Vân Tử thu thập tro hương, mang đến cho sư phụ giám định.
Cái chết của Thục phi hôm nay quả thật đầy uẩn khúc. Không chỉ không có thị vệ, mà ngay cả cung nữ cũng không thấy bóng dáng.
Nàng bước nhanh đến Lãnh Thúy Cung, báo lại toàn bộ sự việc với Hoàng hậu.
Không ngờ Hoàng hậu lại điềm nhiên như không, sau khi uống ngụm trà, còn ung dung dùng khăn lau khóe miệng: “Thật đáng tiếc.”
“Hoàng hậu nương nương, trong cung Thục phi, thần không thấy lấy một cung nhân.” Lâm Tịch cẩn thận thăm dò.
“Vĩnh An Cung cháy, Vân Hoa Cung của Thục phi lại ở gần đó, cung nhân đều bị điều qua dập lửa.” Hoàng hậu khẽ nhướng mắt phượng, liếc Lâm Tịch một cái, như đang cảnh cáo nàng đừng hỏi tiếp nữa.
Dù Lâm Tịch không ưa Thục phi vì từng bị nàng ta uy hiếp, nhưng xét về lý lẽ, nàng vẫn phải mở lời.
“Khởi bẩm Hoàng hậu, Thục phi là bị người hạ độc mà chết. Thần xin nương nương tra rõ hung thủ.” Nàng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
Hoàng hậu sững người trong chốc lát, rồi lên tiếng: “Tra, nhất định phải tra. Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, phi tử duy nhất mang long thai lại xảy ra chuyện, về sau ta biết ăn nói thế nào với Hoàng thượng đây?”
Lâm Tịch không ngờ Hoàng hậu lại đồng ý với thỉnh cầu của nàng.
“Nhưng nếu ngươi không tìm được hung thủ, ta sẽ giao ngươi cho Thuần Hi xử lý. Vừa rồi con bé chạy tới, nổi giận, nói người của Thái Y Viện các ngươi làm chậm trễ thời gian của nó. Ngươi biết tính tình công chúa rồi đấy.” Hoàng hậu khẽ xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, giọng nói đầy ẩn ý.
“Thần xin tiếp nhận vụ án này.” Lâm Tịch không chút sợ hãi. Nàng biết, nếu không bắt được hung thủ, nàng cũng không còn mặt mũi ở lại đây nữa.
Hung thủ lại dám hạ độc ngay trước mắt nàng.
“Tốt. Không hổ là người mà ta tin tưởng. Có bản lĩnh.” Hoàng hậu ánh mắt thoáng hiện vẻ tán thưởng.
Lâm Tịch cầm theo thánh chỉ, vội vàng lui ra. Giờ nếu muốn biết ai là kẻ đã sát hại Thục phi, chỉ có thi thể mới có thể nói lên sự thật.
“Bộp!” Một tiếng động vang lên, Lục Uyên từ mái ngói nhảy xuống, kéo nàng sang một bên.
“Sao rồi? Có phải Hoàng hậu đứng sau vụ giết Thục phi không?”
Lâm Tịch cau mày, lắc đầu đầy trầm ngâm.
“Hoàng hậu lại đồng ý cho ta điều tra nguyên nhân cái chết của Thục phi, còn bảo ta truy bắt hung thủ. Chuyện này nghe quá bất thường. Nếu thật sự là bà ta ra tay, sao lại để ta điều tra vụ án này?”
Lục Uyên lại đưa ra quan điểm trái ngược: “Nói không chừng chính là kẻ trộm hô bắt trộm. Ngay cả Hoàng thượng bà ta cũng dám ra tay đầu độc, thì mấy người phi tử khác càng chẳng đáng để bà ta nương tay.”
Lâm Tịch vẫn giữ quan điểm ngược lại, cảm thấy Hoàng hậu còn cần dựa vào Thục phi để giữ chặt An Quốc công. Nếu giết Thục phi, Hoàng hậu chẳng phải đã đánh mất lá bài duy nhất có thể khống chế An Quốc công hay sao?
Hơn nữa, Thuần Hi trưởng công chúa từng có mâu thuẫn với Thục phi, liệu có thể là nàng ta không?
Lúc không hay không biết, nàng đã đi tới cửa Vân Hoa Cung. Nàng vẫy tay ra hiệu cho Lục Uyên tránh đi.
Hắn nhanh như chớp biến mất không một tiếng động.
Tối nay đúng là kỳ lạ. Vĩnh An Cung bốc cháy, Thục phi sinh non rồi trúng độc mà chết.
Đúng lúc đó, đám cung nhân đi cứu hỏa cũng quay về, người nào người nấy đầy khói bám trên người, mệt mỏi rã rời, mặt mũi lấm lem tro bụi.
Lâm Tịch liền gọi tất cả họ đứng ngoài điện, bắt đầu chất vấn từng người một.
“Tối nay chuyện Thục phi nương nương thật sự rất kỳ quặc. Tại sao không ai trong các ngươi ở lại trong cung trông coi?”
Đám cung nhân nhìn nhau, ai cũng tỏ vẻ oan ức.
“Khởi bẩm đại nhân, bọn thần phụng mệnh của nương nương đi cứu hỏa. Nương nương nói muốn nghỉ ngơi, bảo những người khác rời đi hỗ trợ, dặn không được để ai làm phiền người.” Một cung nữ từng hầu hạ bên Thục phi lên tiếng giải thích.
Lâm Tịch chăm chú lắng nghe tiếng lòng của nàng ta, xác nhận nàng ta không nói dối.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Thục phi lại đuổi tất cả người hầu đi, chỉ một mình ở lại trong tẩm điện? Trước đây nàng ta lúc nào cũng giữ một đám cung nữ kè kè bên mình, lúc nào cũng sợ bị Hoàng hậu hãm hại.
Lúc nàng còn đang suy nghĩ thì một con mèo Ba Tư toàn thân trắng muốt từ nóc nhà nhảy xuống, kêu “meo meo” hai tiếng.
Có vẻ như nó bị tiếng trò chuyện quấy rầy, còn hơi bực dọc trừng mắt nhìn mọi người.
“Vãn Vãn.” Lâm Tịch nhẹ nhàng gọi nó. Đây là con mèo nàng từng cứu thoát khỏi miệng cáo khi đi dã ngoại. Sau khi nàng bị cung phi đuổi ra khỏi cung, không ngờ Vãn Vãn lại được công chúa nhận nuôi.
Vãn Vãn nghe thấy tiếng nàng gọi, dường như vẫn còn nhớ nàng, liền ngửi ngửi quanh người nàng, rồi như phát hiện ra mùi gì đó, nó lập tức phóng thẳng vào trong điện.
Lâm Tịch vội vàng theo sau, thấy nó đang lăn lộn trong đống tro hương, làm nghiêng cả lư hương, chơi đùa vui vẻ.
Lúc này, Tiểu Vân Tử vội vàng chạy tới, mang theo một tờ giấy Tuyên Thành, trên đó là chữ viết tay của sư phụ nàng.
“Đại nhân, Lâm ngự y đã tra xong thành phần trong đống tro hương. Bên trong là đàn hương bình thường, chỉ thêm một chút long não.”
Lâm Tịch từng nuôi mèo nên biết rõ, bạc hà mèo thường có thành phần long não thảo, khiến lũ mèo cực kỳ phấn khích.
Nhìn bộ dạng của Vãn Vãn lúc này, nàng càng tin sư phụ đã đoán đúng.
Nhưng vì sao Thục phi lại trúng độc? Long não nếu không bôi lên da hoặc ăn vào sẽ không gây chết người.
Lâm Tịch lập tức nghĩ đến – nước trà!
Bên cạnh lư hương có đặt một khay trà, gồm hai chén. Một chén vẫn còn đầy, chén kia thì đã có người uống cạn. Theo lý mà nói, Thục phi chỉ ở một mình, sao lại cần đến hai chén trà?
Đêm hôm đó gió thổi theo hướng Tây Bắc. Nàng nhớ rõ lúc mình bước vào từng cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua. Cửa sổ khi ấy đang mở, nàng lập tức sai người đi đóng lại.
Trùng hợp thay, chén trà được đặt gần lư hương. Gió thổi từ cửa sổ đưa tro hương bay thẳng vào trong chén trà.
Rõ ràng hung thủ có mối quan hệ thân mật với Thục phi. Mà trong cung, số người có quan hệ thân thiết với Thục phi thật sự có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lâm Tịch liền chỉ vào một cung nữ hầu cận Thục phi, hỏi nàng ta gần đây có ai lạ từng ghé qua cung này hay không.
Cung nữ lắc đầu, bảo không thấy ai khả nghi.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tịch là hung thủ chắc chắn là người quen. Sau đó, nàng đi vào phòng ngủ để tiếp tục kiểm tra thi thể của Thục phi.
Trên thân thể Thục phi không hề có vết thương ngoài da, chứng tỏ nàng không hề chống cự, cho thấy nàng quen biết hung thủ, thậm chí có quan hệ gần gũi. Trước khi chết, nàng còn uống trà cùng người đó.
Như vậy, có thể loại trừ hai người, một là công chúa, hai là Hoàng hậu.
Công chúa đêm đó từng đến Thái Y Viện tìm nàng, có nhân chứng xác thực.
Còn Hoàng hậu thì canh giữ bên cạnh Hoàng thượng suốt đêm. Lâm Tịch đã hỏi qua Sơ Tình cùng các cung nữ, họ đều xác nhận điều đó, mà nội tâm của họ không thể nói dối.
Cuối cùng, Lâm Tịch đành hướng nghi ngờ về một người mà nàng vốn không muốn nghi ngờ nhất.
Đó chính là phụ thân của Lục Uyên, An Quốc công. Ông ta từng thân thiết với Thục phi, cũng chỉ có ông ta mới khiến nàng ta hoàn toàn buông bỏ đề phòng, để mặc cho cung nhân rời đi.
Nghĩ đến chuyện ông ta từng xuống tay giết cả chính thê, thì nếu bây giờ có thêm người chắn đường, ông ta sao có thể nương tay?
Lâm Tịch suy nghĩ rất kỹ, nhưng vẫn muốn chờ chứng cứ rõ ràng mới đưa ra kết luận.
Đêm đó nàng không ngủ, chạy thẳng tới cổng cung hỏi lính gác: “Có ai thấy An Quốc công vào cung hay không?”
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Nàng phỏng đoán: ông ta hẳn là có cách đặc biệt để vào cung. Giờ đây, chỉ có thể hỏi Lục Uyên xác nhận chuyện này.
Lâm Tịch một mình đến dược viên, huýt sáo một tiếng để gọi Lục Uyên.
“Xào xạc” vài tiếng, hắn lập tức hạ người trước mặt nàng.
“Sao vậy?” Hắn hỏi.
Dù trong lòng có phần khó xử, nhưng Lâm Tịch vẫn đem toàn bộ suy đoán về hung thủ kể lại cho hắn.
Lục Uyên trầm ngâm vài giây, sau đó khôi phục vẻ tươi cười, vỗ nhẹ lên vai nàng: “Yên tâm. Chuyện này cứ để ta điều tra. Nếu thật sự là ông ta, ta tuyệt đối không nương tay.”
[Nữ nhân kia còn mang thai con của ông ta, vậy mà ông ta cũng nhẫn tâm xuống tay.]
Dù là Lâm Tịch, nàng cũng không muốn tin phụ thân của Lục Uyên là hung thủ. Nhưng giờ Thục phi chết rồi, người chắn đường của An Quốc công đã bớt đi một, lẽ ra ông ta phải có hành động gì đó mới đúng. Sao đến tận bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh?
Nàng cũng lo mình phán đoán sai. Nhưng nàng từng nghe tiếng lòng của một thái giám, người đó nói đã thấy An Quốc công xuất hiện trong cung.
Thế nhưng, trong sổ ghi chép xuất nhập cung môn lại không có tên ông ta.
Lâm Tịch suy đoán: trong hoàng cung này, chắc chắn còn có mật đạo.