Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 83: Bệnh viện tâm thần số 0 (3)



Khương Chi giật mình kinh hãi, vội vàng gọi họ: "Mọi người mau nhìn bức tranh, mấy người trong đó cử động rồi kìa."

Mọi người tuy ngừng cười đùa, nhưng chẳng mấy ai tỏ ra sợ hãi, có lẽ vẫn còn nhớ chuyện Lý Hưng Dương vừa trêu chọc. Họ nghi hoặc nhìn lên bức tranh treo trên tường.

"Không có, họ vốn đứng ở tư thế này mà."

"Cử động ở đâu, sao tôi không thấy. Cậu có thấy không?"

"Tôi cũng không."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Mẫn Tuyết "ồ" một tiếng, nheo mắt nhìn Khương Chi: "Tôi biết rồi, Thủy Kiều, cậu bắt chước Lý Hưng Dương đúng không? Muốn dọa chúng tôi à?"

"..." Cô còn lâu mới rảnh rỗi đến mức đó.

Lúc này giải thích cũng chẳng ai tin. Ngay sau khi cô vừa cảnh báo, bức tranh như thể nghe thấy, lại lặng lẽ trở về dáng vẻ ban đầu.

"Thủy Kiều, cậu thấy gì thế?" Lý Hưng Dương ngược lại tỏ ra rất hứng thú.

"Tôi thấy tất cả bọn họ đều nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào các cậu."

Nghe cô nói vậy, mọi người không những không sợ hãi mà còn hứng thú hơn. Bọn họ tụ tập lại bên bức tranh.

Ngay sau đó, Khương Chi thấy một luồng ánh sáng trắng chiếu ra từ bức tranh.

Chết tiệt!

Chỉ thoáng nhìn là cô biết tình hình chẳng lành, tim chợt hẫng một nhịp, lập tức quay người định bỏ chạy.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, cả người cô đã bị ánh sáng trắng chói lòa bao trùm, sáng đến mức không thể mở mắt.

Theo phản xạ, cô nhắm chặt mắt lại.

Sau khi luồng sáng biến mất, Khương Chi ngửi thấy một mùi hăng hắc trong không khí, là mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.

Mở mắt ra, cô phát hiện mình và những người khác đang đứng trong một đại sảnh với tường và sàn lát gạch men màu trắng. Cách đó tám, chín mét, trên bức tường phía trước có treo một bức tranh khổng lồ, chính là bức tranh đã hút họ vào.

Tuy nhiên, bức tranh đã có một chút thay đổi - phía sau các bác sĩ và y tá, vốn là một khoảng trống lớn, giờ lại xuất hiện rất nhiều bệnh nhân mặc quần áo màu xanh nhạt.

"Đây là đâu?"

"Tại sao chúng ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"

Khi họ đang hoảng loạn quan sát môi Tr**ng X* lạ và kỳ quái này, một giọng nói đột ngột vang lên, mang theo âm điệu chào mừng.

"Đây chắc là những bệnh nhân mới đến của chúng ta rồi?"

Giọng nói vang vọng khắp đại sảnh rộng lớn, khiến mọi người đều giật mình.

Nhìn theo hướng âm thanh, ở cầu thang bên phải, một hàng người mặc đồ trắng đứng thẳng tắp.

Khương Chi nhìn kỹ, đó chính là bác sĩ mặc áo blouse và y tá mặc đồng phục trắng.

Nhìn sang bức tường bên phải, mấy chữ lớn hiện ra sừng sững: Bệnh viện tâm thần số 0.

Khương Chi nhìn những người đó, rồi lại nhìn bức tranh trên tường. Những người đang đứng đối diện họ lúc này, từ nét mặt cho tới tư thế đứng, hoàn toàn giống hệt những người trong tranh!

Mẫn Tuyết giật mình quay sang Lý Hưng Dương, ánh mắt đầy hoảng sợ: "Lý Hưng Dương, không phải lại là cậu giở trò đấy chứ?"

Lý Hưng Dương cũng sững sờ, vội lắc đầu: "...Không phải, lần này thật sự không phải tôi!"

Hùng Nghị Dũng gầm lên tức tối: "Mẹ nó, rốt cuộc đây là cái nơi quái quỷ gì vậy?"

"Chúng ta mau chạy đi!" Tiền Ích quay người định bỏ chạy.

Một nữ y tá khoảng bốn mươi tuổi đứng ở giữa, dường như đã quen với cảnh tượng này. Cô ta lạnh lùng nói: "Bắt bọn họ lại."

Ngay lập tức, vài người đàn ông vạm vỡ, cũng mặc đồ trắng, từ xung quanh xuất hiện. Họ lao nhanh tới, thuần thục tóm gọn từng người.

"Aaa! Buông tôi ra! các người rốt cuộc là ai? Tự nhiên bắt chúng tôi làm gì?" Mẫn Tuyết sợ hãi la hét, giãy giụa không ngừng, cố gắng hất bàn tay đang ghì chặt vai mình.

Tiền Ích sau khi bị khống chế, vẫn cố gắng nói lý lẽ với họ: "Tôi nghĩ các người đã nhầm rồi. Chúng tôi không phải là bệnh nhân ở đây, các người bắt nhầm người rồi. Chỉ cần các người chịu thả chúng tôi ra, chúng tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối sẽ không đi tố cáo các người."

Khương Chi vừa bị tóm đã từ bỏ giãy giụa, đằng nào thì giãy giụa cũng vô ích. Bàn tay của những người này như gọng kìm, bấu chặt vào cánh tay khiến cô đau đến hít mạnh một hơi. Cô nghi ngờ nếu mình phản kháng, bọn họ sẽ bẻ gãy tay cô ngay lập tức.

Không ngờ lời nói của Kha Oanh lại thành sự thật, cô thực sự đã bị bắt vào bệnh viện tâm thần!

Người chống cự dữ dội nhất trong số họ là Hùng Nghị Dũng. Anh ta như con thú điên, gầm lên giận dữ: "Mẹ kiếp, đừng có chạm vào ông đây!"

Anh ta có thân hình vạm vỡ, một người rõ ràng không khống chế nổi. Thế là mấy hộ lý khác cũng xông tới, rất nhanh đã đè anh ta nằm sấp xuống đất, đến nỗi không thể động đậy.

Bị khống chế, miệng Hùng Nghị Dũng vẫn gào lên điên cuồng: "Thả tao ra! Tao bảo chúng mày thả ra, nghe rõ chưa? Có giỏi thì đấu tay đôi, lũ điên này, lát nữa tao cho bọn mày biết tay!"

Tiếng gào thét phẫn nộ của anh ta vang vọng khắp đại sảnh.

"Cộp, cộp, cộp, cộp..."

Một tràng tiếng bước chân vang lên.  Dẫn đầu là một bác sĩ nam, phía sau là một nhóm bác sĩ và y tá đang chậm rãi tiến lại gần.

"Tình trạng của những bệnh nhân mới đến có vẻ rất tệ."

Ánh mắt lạnh lẽo của nam bác sĩ đảo qua từng gương mặt họ, cuối cùng đưa ra kết luận này.

Hắn ta nghiêng đầu, nhìn Mẫn Tuyết đang đứng gần mình nhất. Ánh mắt như thể đang quan sát một con khỉ trong chuồng sắt, từ đầu đến chân rà soát một lượt.

Nhìn thấy mái tóc màu hồng của cô, hắn lắc đầu. Nhìn thấy chiếc váy Lolita cô đang mặc, hắn lại lắc đầu.

"Chứng cuồng dâm dị phục."

Nam bác sĩ chẩn đoán xong, nữ y tá phía sau cầm bút "soạt soạt" ghi chép vào sổ.

Mẫn Tuyết trợn mắt, tức đến mức bật cười: "Cái quái gì vậy? Các người đang đùa tôi à? Có phải đang quay video trêu chọc đúng không? Nếu không thì cái thứ gọi là y thuật này cũng dám mang ra khoe à? Không thấy xấu hổ sao?!"

Đối diện với sự chất vấn gay gắt của Mẫn Tuyết, nam bác sĩ không hề bận tâm, vẻ mặt không chút dao động, như thể trong mắt hắn, Mẫn Tuyết chỉ là một kẻ điên đáng thương.

Ngược lại, nữ y tá ghi chép phía sau lại trừng cô đầy tức giận: "Im miệng!"

Nam bác sĩ đến trước mặt Khuông Văn Lộ. Thấy khuyên tai, khuyên mũi, khuyên môi trên người cô, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hình xăm phủ kín hai cánh tay.

Khuông Văn Lộ cúi gằm mặt, nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh mắt đang di chuyển trên người mình. Cảm giác khó chịu đến mức như thể hàng trăm con sâu đang bò dưới da cô ta.

Cuối cùng cô ta không chịu nổi nữa: "Nhìn cái gì! Cút đi!"

Nam bác sĩ thu ánh mắt lại: "Có xu hướng tự làm hại bản thân."

Nữ y tá gật đầu, nhanh chóng ghi lại.

Tiếp theo là Nghiêm Minh. Anh ta tính tình hiền lành, không la hét như những người khác, phản ứng cũng không quá mạnh.

Khương Chi đoán hắn ta chắc sẽ không tìm ra được bệnh gì. Đang nghĩ như vậy, cô lại nghe thấy giọng nói của nam bác sĩ.

"Cần điều trị tóc."

Khương Chi: ...

Cô liếc nhìn cái đầu hói sáng loáng kiểu “địa trung hải” của Nghiêm Minh, thầm nghĩ: hói thì có tội sao?

Cô cạn lời. Cái thể loại bác sĩ này, e rằng chẳng ai có thể rời khỏi bệnh viện này trong trạng thái bình thường được.

Người tiếp theo là Tiền Ích. Nam bác sĩ vừa đến gần đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, nhíu mày. Nhìn mái tóc nhuộm nâu sẫm dài ngang vai của Tiền Ích, ánh mắt hắn càng hiện rõ sự ghét bỏ.

"Rối loạn nhận thức giới tính."

Tiền Ích ngay lập tức hóa đá: "Ông nói lại lần nữa xem?!"

Nữ y tá: "Rối loạn nhận thức giới tính."

Tiền Ích tức đến mức suýt phun máu. Lần đầu tiên trong đời, anh ta bị người khác ngay trước mặt nghi ngờ sức hút đàn ông của mình. Lập tức xổ ra một tràng chửi rủa, đem toàn bộ vốn từ th* t*c tích góp cả đời ra mà tuôn như suối.

Nam bác sĩ tùy tiện liếc nhìn Hùng Nghị Dũng đang bị đè xuống đất: "Có xu hướng bạo lực, chứng cuồng loạn."

Lại khiến Hùng Nghị Dũng chửi rủa một trận.

Lý Hưng Dương đã đợi đến mức có chút sốt ruột. Nam bác sĩ vừa đi đến trước mặt, không đợi đối phương mở miệng, anh ta đã tuôn ra một tràng, kể lại ngọn ngành đầu đuôi sự việc, chỉ mong họ hiểu ra rằng mình bắt nhầm người.

"...Tất cả những chuyện này đều là giả. Bệnh viện tâm thần số 0 hoàn toàn không tồn tại, ngay cả cái tên cũng là tôi bịa ra, chỉ là tôi đùa với họ thôi. Lúc đó bọn tôi đang xem một bức tranh, không hiểu sao lại bị kéo đến đây. Chúng tôi hoàn toàn không phải bệnh nhân ở đây. Giờ mọi chuyện đã rõ ràng, các người có thể thả bọn tôi đi rồi chứ?"

Nam bác sĩ nghe xong vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, quay lại nói với mấy người phía sau: "Trường hợp này khá nghiêm trọng, có chứng hoang tưởng."

"Được rồi, người cuối cùng."

Nam bác sĩ thở phào một hơi, đi đến trước mặt Khương Chi.

Ánh mắt bác sĩ rà soát từ đầu đến chân, cố tìm ra điểm bất thường nào đó trên người cô.

Lúc này, Khương Chi cảm thấy mình giống như một cây bắp cải trong chợ. Đối phương cầm cô lên, lật qua lật lại để kiểm tra, cố gắng tìm ra một chút sâu bọ nào đó.

"Ừm..." Nam bác sĩ xoa cằm, như thể khó đưa ra kết luận. "Tạm thời không thấy có vấn đề gì..."

Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, mừng thầm vì đã thoát nạn. Cô sợ hắn ta lại nói ra một căn bệnh kỳ quái nào đó. Trong lòng đang mừng thầm vì đã thoát nạn, thì nghe thấy một giọng nói chói tai.

"Cô ấy có trí nhớ kém!"

Cái quái gì vậy, thằng nào vừa nói?!

Khương Chi sững người, tức giận quay phắt lại.

Tiền Ích vừa dứt câu thì bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Lâm Thủy Kiều lia sang, lập tức chột dạ, tránh ánh nhìn của cô.

Nam bác sĩ đi về phía Tiền Ích, nhướn mày, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.

"Cô ấy, cô ấy thậm chí còn quên cả chuyện Nghiêm Minh không nghe được tiếng chuông..."

Tiền Ích nói xong còn chỉ cho bác sĩ ai là Nghiêm Minh. Kết quả, thấy những người bạn khác đều nhìn anh ta với ánh mắt kinh ngạc khó hiểu, anh ta vội cúi đầu xuống.

“Cạn lời” cũng không đủ để miêu tả tâm trạng của Khương Chi lúc này. Đầu óc tên này có vấn đề không vậy?

Trải qua từng ấy câu chuyện, cô đã gặp rất nhiều loại người, nên đại khái đoán được ý đồ của Tiền Ích. Anh ta chính là loại người không chịu nổi khi thấy người khác sống tốt hơn mình.

"Ừm." Nam bác sĩ trầm ngâm gật đầu, đưa ra kết quả mới: "Chứng hay quên."

Sau khi chẩn đoán xong cho tất cả mọi người, nam bác sĩ dẫn mấy người phía sau rời đi, chỉ để lại ba nữ y tá.

Nữ y tá chịu trách nhiệm ghi chép lúc nãy, chắc là y tá trưởng ở đây. Cô ta lạnh lùng liếc qua cả nhóm: "Đưa họ đi làm thủ tục nhập viện."

Khương Chi và những người khác bị đám hộ lý cưỡng chế lôi thẳng vào một căn phòng.

"Tôi không có bệnh, tôi không điên, các người không thể làm vậy!"

"Thả chúng tôi ra!"

"Rốt cuộc các người muốn gì?"

Nhưng bất kể họ gào thét, giãy giụa thế nào, các y tá và hộ lý đều không có phản ứng.

Một nữ y tá mập mạp bước vào phòng, tay cầm mấy tờ giấy.

"Tên là gì?"

Cô ta cầm bút, chẳng thèm ngẩng đầu, hỏi thẳng Hùng Nghị Dũng.

"Cút!"

"Tôi hỏi lại lần nữa, tên là gì?"

"Tao nói lại lần nữa, cút!"

Y tá không nói thêm lời thừa thãi, bình tĩnh liếc mắt ra hiệu cho hộ lý bên cạnh.

Nhận được ám hiệu, hắn rút ngay dùi cui cao su, không nói một lời, vung lên đánh tới tấp.

“Aaaaa!!!”

Hùng Nghị Dũng bị đánh ngã xuống đất, da thịt lập tức thâm tím một mảng lớn.

Những người còn lại sợ chết khiếp, đồng loạt im bặt, không dám hé miệng nữa, sợ bị đánh như anh ta.

Lần này, quá trình hỏi han của y tá diễn ra thuận lợi hơn nhiều. Cô ta hài lòng gật đầu, cầm xấp giấy đã điền xong rời khỏi phòng.