Johnny cùng Fane tại trong quán rượu ngồi rất lâu, cũng nghe đến một chút tin tức.
Hai người bọn họ gọi hai cốc rượu, liền nghe được một mớ lời khuyên răn của ông chủ quán rượu, bằng tư cách người từng trải mà đã mắng vốn Johnny vài lần, rồi lại bày tỏ sự đồng tình của mình với Fane, giữa chừng thì lại ám chỉ giới thiệu cháu trai mình, sau đó lại bị mấy người đang uống rượu bên cạnh nói thẳng cháu trai hắn góa vợ, công việc cũng không ổn định.
“Vợ của gã ta đ·ã c·hết như thế nào?”
Fane nhạy bén bắt được điểm này.
Vốn dĩ ông chủ quán rượu không muốn nói chuyện này, nhưng lại không chịu được mấy kẻ nhiều chuyện kia đang lớn tiếng giải thích cho hắn nghe: “Này, nếu nói thì con mụ vợ kia cũng chẳng phải dạng người tốt lành gì, cháu trai ông ta ngày đêm ra ngoài làm lụng kiếm sống, chính là để nuôi cả nhà, mà ai biết ả ta nhân cơ hội lén đưa tình nhân về nhà, ha, gã nhóc đó nuôi người phụ nữ đó, lại còn nuôi luôn cả nhân tình của ả nữa! Ha ha ha!”
Những người khác dường như căn bản không để ý xem mình nói những lời khó nghe đến cỡ nào, mà cứ vậy trước mặt mọi người mà cười nhạo không thôi.
Johnny và Fane hai người đều là người bên ngoài, không chen vào được những chủ đề này, chỉ bàng quan nhìn ông chủ quán rượu, cũng dường như không giận dữ gì cho lắm.
“Thế nên nói con mụ đó c·hết thì cũng đáng, hôm đó có một đêm, mụ nhân lúc chồng chưa về đã đưa người tình về uống rượu ở nhà, uống đến say khướt liền bị rớt xuống từ ban công lầu hai, mà tên tình nhân kia thì bị cảnh sát bắt, còn nói có người thấy tên đó xô ả ta xuống, sau vụ đó thì cháu trai của hắn cũng độc thân đến tận giờ.”
Lần trước khi đến đây Johnny cũng đã nhìn thấy được sự khinh bỉ của họ dành cho những người đ·ã c·hết kia rồi, nghe đến đây thì nghĩ có lẽ nếu như những n·gười c·hết kia đều là người như vậy, thì quả thực không thể nào trách họ không có một chút thương xót nào đến với những người đó.
“Nhưng ta nghe nói vụ án g·iết người đó đều có liên quan đến một tổ chức, lẽ nào gã người tình kia lại là người của tổ chức đó?”
Fane lên tiếng hỏi trực tiếp, ông chủ quán rượu ngừng tay lau ly, nhíu mày quan sát bọn họ.
“Mấy người ngoại lai các ngươi thì biết mục đích không hề thuần khiết là gì rồi đấy, không lẽ bên ngoài có cái gì đang treo giải thưởng? Làm mấy người cứ xúm lại sau khi nghe được tin tức hay sao?”
Mấy ngày nay không chỉ ba người Johnny đi khắp nơi nghe ngóng, mấy người trọ chung khách sạn với họ cũng chẳng hề rảnh rỗi gì.
Trong buổi sáng ngày hôm nay ở trong quán rượu này đã có đến vài đợt người đến, tất cả đều là đến hỏi về những vụ án g·iết người đó cả.
Vì vậy mà những lời Fane nói cũng không gây nhiều chú ý đến họ cho lắm.
“Ta xin nói lại lần nữa, những người đó chỉ tự chuốc họa vào thân mà thôi, đều là do tự mình làm bậy mà ra cả, ta thì nghe bảo là tổ chức kia phái người đến làm đó thôi, còn rốt cuộc là ai thì giờ người ở đâu thì ta lại chẳng biết gì hết cả, muốn nghe ngóng thì cứ tìm người khác mà hỏi, đừng có làm mất chuyện buôn bán của ta.”
Nhìn ra ông chủ quán rượu đang tỏ vẻ bài xích rõ ràng, Fane nghĩ một chút, liền móc ra một sấp tiền.
Đường đi nước bước này thì không phải lúc ban đầu là hắn đã hiểu rồi, ở trong thế giới hiện thực, dù ở ngoài hay đảo tù đều không dùng đến hối lộ kiểu này.
Hay là đã trải qua mấy lần đóng vai rồi hắn mới dần dần quen với những thứ đời thường của người cổ đại này.
“Chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi, chỉ nói mấy thứ ngươi biết thôi, mà ngươi cũng nói ở trong trấn này cũng chẳng có gì bí mật mà.”
Một người ngồi bên cạnh vừa nhìn thấy tiền, cũng tiến đến góp lời: “Ui da, có phải nên đưa tiền ra sớm hơn mới đúng, đừng hỏi hắn làm gì, cứ hỏi ta nè, ta biết nhiều thông tin nội bộ lắm á, chỉ cần thêm chút nữa thì ta kể cho nghe hết luôn.”
“Xéo đi! Tránh ra chỗ khác đi, người ta hỏi ta, ngươi cứ lại gần hoài thì chút tiền rượu bữa nay sẽ không còn tính đâu!”
“Xí!”
Sau khi đuổi được người kia đi, ông chủ quán rượu ho khan một tiếng, mặt không đổi sắc đưa tay chộp lấy xấp tiền kia rồi nhanh tay thu về dưới quầy bar.
“Được rồi, vì mấy người muốn biết như vậy, thì ta kể lại thôi, thì ra cái tên người tình kia cũng có vấn đề thật đấy……”
Thuận lợi moi móc được những tin tức hữu ích từ ông chủ quán rượu, cả hai mới rời quán rượu.
Từ lúc ba người bọn họ tách ra đến giờ cũng đã một tiếng rưỡi, mặt trời từ lâu cũng đã xuống núi rồi, tối bọn họ đều chưa có gì bỏ bụng, ban nãy trong quán rượu chỉ có kêu có hai ly rượu mà lại tốn nhiều tiền vì hóng hớt nữa.
“Không ngờ ông chủ quán rượu kia lại biết nhiều như vậy, hết thảy có mười bốn vụ án, đa số ông ta đều biết một chút, chỉ là vẫn không có thông tin liên quan đến nhân vật chính.”
Johnny sau khi đi ra duỗi tay một cái, rồi vặn vẹo cổ một vòng.
“Hừ, nhìn ngươi như vậy thì có lẽ là toàn bộ đều do ngươi hỏi ra hay sao vậy, không biết ai vừa nãy còn như câm như hến, đến nỗi ta phải động não mới làm ra được chứ.”
Đã hoàn thành chính sự rồi, Fane lại không thể nhịn được mà muốn cà khịa lại Johnny.
“Thôi đi, ta không thèm tranh cãi với ngươi, sao Lee còn chưa trở về nữa, sẽ không gặp chuyện gì rồi chứ?”
“Hắn thì có vẻ đáng tin hơn ngươi đấy, ngươi không có chuyện gì, thì hắn làm sao có thể xảy ra vấn đề được chứ.”
Ngay lúc đó, bọn họ thấy bóng hình Lee từ xa xuất hiện ở đầu đường.
Giống như không nhìn thấy họ, Lee thần sắc lơ đãng, có vẻ muốn trực tiếp bỏ qua họ vậy.
“Này! Ngươi định đi đâu vậy! Không thấy bọn ta hay sao hả?”
Johnny vài ba bước chạy lên phía trước chắn Lee lại, Fane cũng theo đến, vỗ vai hắn một cái nói: “Thế nào rồi, hỏi thăm thuận lợi chứ? Chúng ta đến một nơi ăn gì đó để trao đổi tình hình với nhau đi.”
“À, là mấy người đó sao.”
Lee hoàn hồn lại, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường.
“Mọi người về trước đi, ta vẫn còn chuyện cần làm.”
“Ngươi có chuyện gì? Chúng ta đi cùng ngươi luôn.”
Lee sau khi nghe thấy hai người kia nói thì liền cười một tiếng, nhưng vẫn là từ chối.
“Mối quan hệ trên bề mặt của ba người chúng ta không thân thiết cho lắm, tốt nhất là đừng đi cùng nhau một mạch, sẽ rất dễ khiến người ta nghi ngờ, hai người nên cẩn thận một chút là tốt nhất.”
“…..Biết rồi.”
Fane nhíu chặt lông mày, không kìm được mà nhìn Johnny một cái, thể hiện bản thân thấy có gì đó không được bình thường cho lắm.
Rồi sau đó hai người liền thấy Lee từ biệt bọn họ, quay người lại dường như là đi về phía ngoại ô.
“Mấy ngươi thấy hắn làm sao không, vì sao lại không nói gì với bọn mình hết vậy?”
“Hay là do lão Nick kể cho hắn thông tin gì quan trọng quá? Nên hắn muốn nuốt trọn luôn rồi?”
“…. Mấy người tốt nhất là đừng bao giờ động não làm gì.”
“Này! Ngươi nói ai đầu óc không được hả?”
“Hai vị!”
Fane và Johnny gần như lại muốn cãi nhau, liền bị giọng nữ kia ngắt lời.
Annie và Phil lúc này đứng ở sau lưng họ, xem ra cũng vừa mới từ cửa hàng giả kim trở về, vị mục sư nhỏ Johnny cũng không đi theo, xem ra đã trở về nhà thờ rồi.
“Mấy người cũng vừa mới từ quán rượu ra đấy à?”
Annie ánh mắt đảo qua quán rượu cách đó không xa, vừa cười vừa nói với bọn họ.
“À, đúng thế, khi đi trên đường thì gặp được nhau, sẵn tiện đi vào làm vài ly.”
Fane giơ tay vuốt ngược mái tóc dài ra phía sau, muốn che giấu mục đích nghe ngóng thông tin của họ.
“Ồ……ta lại cho rằng là hai vị đến để nghe ngóng tình hình của các vụ án g·iết người kia chứ.”
Fane và Johnny vẫn còn đang chìm trong phản ứng bất thường của Lee, thì lại đột nhiên nghe thấy Annie trực tiếp chỉ ra ý nghĩ của bọn họ.
Hai người mở to mắt, trong khoảnh khắc liền mất kiểm soát cảm xúc.
Annie nhạy bén bắt được sau đó thì khẽ cười: “Vậy thì bây giờ, hai người có thể ngồi xuống để nói chuyện với bọn ta chưa?”