Dù là phó bản cấp F thấp nhất, cũng không phải là những tân binh vừa mới tiến vào đảo tù có thể dễ dàng hoàn thành.
Giống như kinh nghiệm phó bản lần đầu của Tạ Kỳ, dù cho vì độ khó tăng cao mà từ cấp F thăng lên cấp E, nhưng theo tuyến cốt truyện gốc ở biệt thự trên đảo hoang, muốn thoát khỏi sự t·ruy s·át của đầu bếp vẫn là một việc rất khó.
Vì vậy mà mười mấy tù nhân này tuy tạm thời không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì thao tác phó bản, khiến bọn họ không có cách nào đến bệnh viện điều trị, cứ thế bị đưa trở về ký túc xá của trường học.
Do nhiệm vụ trước đây là tìm kiếm s·át n·hân hàng loạt, bọn họ có thể tạm thời rời khỏi trường, lần này cũng là vì nhiệm vụ thay đổi, bọn họ thả lỏng cảnh giác, liền nghĩ đi ra ngoài dạo quanh, xem có thể tìm chút gì đó cho vui không, nhưng ai biết lại xui xẻo gặp phải xã hội đen.
Bọn họ cho là trùng hợp, nhưng chỉ có Noah luôn chú ý đến Tạ Kỳ mới biết được, tất cả hành vi của đám tù nhân kia đều là do hắn âm thầm dẫn dắt.
Bao gồm việc đáng lẽ bọn họ phải ở yên trong trường, lại bị dẫn dụ bởi nhiều chuyện, mà nơi họ đến cũng là do Tạ Kỳ tỉ mỉ chọn lựa, gần đó là một khu phố bar, mà đám xã hội đen đó đã hẹn nhau sẽ đánh nhau ở đó từ trước rồi, Tạ Kỳ lấy tin tức ở nơi khác, sau đó cố ý dẫn họ đến đó.
Chuyện này hắn làm rất sạch sẽ, không một ai liên kết hắn với vụ việc này.
Ngay cả đám tù nhân kia cũng cho là sắp xếp của phó bản, hối hận không nên bất cẩn.
Bọn họ chỉ là cấp F, căn bản không có đủ điểm tích lũy để mua thuốc điều trị v·ết t·hương, mà bọn họ cũng không thể rời khỏi trường quá xa để đến bệnh viện, chỉ có thể dùng phương pháp xử lý đơn giản của bệnh viện trường, rất nhanh, cũng có vài người vì v·ết t·hương quá nghiêm trọng mà q·ua đ·ời.
Sau khi họ c·hết, đối với npc mà nói thì như chưa từng xuất hiện vậy, vì vậy mà n·gười c·hết không hề gây ra hoảng sợ ở đây.
Những người còn lại đều r·ối l·oạn tinh thần, ra sức tìm kiếm hiệu trưởng và thầy cô, yêu cầu đưa họ đến bệnh viện.
Nhưng vốn dĩ đây là khó khăn mà họ cần phải vượt qua, dù đưa họ ra ngoài, không được bao xa thì họ liền bị mất tập trung rồi lại trở về cổng trường, giống như ma trơi, vĩnh viễn phải ở lại đây.
Những việc sau đó cũng có thể dự đoán được.
Nhóm tù nhân này không có mấy người vượt qua được những v·ết t·hương nghiêm trọng, trước khi thời hạn kết thúc thì từng người liên tiếp c·hết đi.
Cả trường học không có vì thiếu hơn chục người mà phát sinh chuyện gì, chỉ có Tạ Kỳ sau khi tất cả bọn họ biến mất, thỉnh thoảng đi ngang qua lớp học cũ của họ, ánh mắt sâu thẳm sẽ dừng lại trên vị trí của họ trong giây lát.
Nhưng hắn không bao giờ nhắc đến đám người này, Noah khi đó cũng không rõ rốt cuộc hắn biết bao nhiêu, chỉ là do tỉ lệ t·ử v·ong quá cao mà phó bản này đã được tăng lên từ F lên E, nhưng chưa kịp chào đón những tù nhân khác đến, Tạ Kỳ đã tốt nghiệp.
Và phó bản trường cao trung này cũng biến mất.
Sau đó, Tạ Kỳ học đại học, trong thời gian đó đi làm thêm ở sòng bạc để làm chia bài.
Nhưng thực chất, toàn bộ Las Vegas là một phó bản lớn, game định cấp là cấp B.
Hỏi vì sao một thế giới không có siêu năng lực lại có cấp bậc cao đến như vậy, đó là do tù nhân tiến vào thế giới này đều sẽ mất hết tất cả siêu năng lực, chỉ có thể dựa vào kỹ năng vốn có mà thông quan.
Họ có thể sử dụng trí tuệ, kỹ thuật, vũ lực các loại, chỉ cần vượt quá những vật phẩm được nhận thức ở thế giới hiện tại thì đều không thể sử dụng được.
Những tù nhân có thể vào phó bản cấp B, thì ai mà chẳng một thân trang bị tinh lương, còn có thực lực lật đổ một thế giới cấp C?
Nhưng một khi vào đây, những thứ mà vốn dựa vào toàn bộ đều vô hiệu, chỉ có thể dựa vào kiến thức tích lũy và IQ, vũ lực vốn có để thông quan.
Vì vậy mà bản đồ này cũng là loại mà tù nhân cấp cao nhắc đến cũng tránh xa ba mét, có nhiều người vốn có sức mạnh diệt quái như thái rau ở đây lại có thể bị một bảo tiêu bình thường ném ra khỏi sòng bạc, ngược lại một số người thực lực không mạnh, đi theo kiểu đóng vai và giải mã, lại có thể kiếm cơm ngon lành ở đây.
Tạ Kỳ lúc đó chỉ là một npc nhỏ trong bản đồ, nhiệm vụ ban đầu là cùng chơi với tù nhân trong sòng bạc, tính là một boss nhỏ.
Chỉ cần thắng được 1 triệu từ tay hắn, là có thể xem như thông quan, có thể đạt được rất nhiều đạo cụ hữu dụng.
Ở trong những sòng bạc khác, nhiệm vụ này đối với nhóm tù nhân cấp cao kia mà nói rất dễ dàng, tuy rằng không thể sử dụng năng lực, nhưng tố chất cơ thể của họ cũng không phải là người bình thường, chỉ dựa vào tốc độ tay g·ian l·ận là đã có thể thắng được mấy triệu rồi.
Nhưng họ lại đều phải chịu thất bại dưới tay gã chia bài nhỏ này.
Dù cho tay họ có nhanh đến thế nào, hay thủ đoạn g·ian l·ận có cao siêu ra sao, cũng luôn bị đối phương phát hiện, rồi dùng đủ mọi thủ đoạn để ngăn cản, mà số tiền mà vốn dĩ họ đã kiếm được lại đều bị thắng sạch sẽ.
Bọn họ biết tên chia bài kia chắc chắn đã g·ian l·ận, nhưng không có cách nào sử dụng thủ đoạn cao khoa học chỉ ngay tại chỗ được, nếu tìm gây chuyện sau đó, sòng bạc cũng sẽ ra mặt đuổi bọn họ đi.
Cũng may là npc khó nhằn như vậy chỉ có một, còn ở những sòng bạc khác thì vẫn có thể gặt được chút dầu mỡ.
Thông thường nhiệm vụ trong phó bản này đều là kiếm được một lượng tiền nhất định trong thời hạn, so với những phó bản khác gặp nguy hiểm đến tính mạng, thì tính ra còn khá là an toàn.
Nhưng mà nhiệm vụ này muốn hoàn thành lại rất khó khăn.
Vì sự dụ dỗ trong bản đồ này quá nhiều, mà số thủ đoạn để móc tiền trong túi cũng quá nhiều, chỉ một đêm khách sạn thôi thì số tiền tiêu xài cũng gần cả chục vạn tệ, đừng nói đến ăn uống hàng ngày, và đủ loại tiêu thụ vô hình khác.
Có thể nói là toàn hố, có thể một ngày phất lên, cũng có thể trở thành người trắng tay ngay ở khắc sau.
Lâu dần, phó bản này trở thành loại hình tồn tại bị tù nhân cấp B nhắc đến cũng chỉ muốn nôn hết gan ra, không một người nào đã thông quan lại muốn hồi tưởng đoạn ký ức điên cuồng đó.
Tạ Kỳ lúc đó đi làm thêm trong sòng bạc được ông chủ xem trọng dẫn đi bên cạnh, cũng để ý đến đám người đang tụ tập một chỗ, trông khác với những người khác trong thành phố đ·ánh b·ạc.
Đám người kia đều có cùng khát vọng đối với tiền bạc, và càng thêm điên cuồng hơn.
Hắn đã từng nhìn thấy người ở trước mặt hắn thua sạch tất cả vốn liếng, trên mặt toàn là sự tuyệt vọng.
Nhưng Tạ Kỳ đã âm thầm thăm dò, người này bên ngoài rõ ràng có của ăn của để, số tiền thua kia tuy nhiều, cũng không đến nỗi khiến ông ta lâm vào khủng hoảng kinh tế, nhưng đối phương lại giống như không còn gì cả, thậm chí còn muốn c·hết chung với hắn.
Đó cũng là lần đầu tiên hắn g·iết người.
Khi mình dùng dao đâm vào, thì vẻ mặt của đối phương hiện lên sự không thể tin được, dường như là thắc mắc vì sao mình lại có thể bị g·iết dễ dàng như vậy.
Tay của Tạ Kỳ không ngừng run rẩy.
Hắn không hề sợ hãi g·iết người, dù thấy sau khi giải quyết sự việc sẽ rất rắc rối, nhưng cũng không đến mức làm tinh thần hắn dao động.
Chỉ là vào khoảnh khắc g·iết người kia, thế giới dường như vỡ vụn trước mắt hắn.
Vô số dòng dữ liệu màu xanh lam lướt qua, giống như thác nước tràn vào não bộ của hắn.
Vào thời điểm đó, dường như hắn đã ý thức được điều gì, hiểu được điều gì, nhưng cuối cùng lại bị hệ thống game đè nén lại, quên mất ký ức lúc đó.
Cũng từ khi Tạ Kỳ trở thành ông chủ của sòng bạc, sau đó trở thành ông trùm lớn đứng sau màn của Las Vegas, tự mình đưa phó bản lên đến đẳng cấp A, hết thảy đều bắt đầu từ lúc đó.