Ta Ấm Ức Ngươi Càng Không Yên

Chương 8



‘’Ngươi rõ ràng biết ta không thích nàng.’’ Ta đến chất vấn Tạ Lan, nhưng chỉ nhận lại sự yên lặng của hắn.

Hắn nhỏ giọng an ủi ta, nói rằng trong toàn bộ Kiếm Tông thì Kiều Thính Vân là người có tư cách dạy dỗ Tạ Cửu Chi nhất bên cạnh ta. Tạ Lan nói hắn rất bận, ngay cả ta cũng ít khi thấy bóng dáng hắn, nhưng ta cũng không biết hắn rốt cuộc đang bận cái gì mà đến mức ngay cả con của mình cũng không rảnh dạy dỗ mà phải giao cho người khác.

Nhưng điều khiến ta cảm thấy bi ai nhất là Tạ Lan và Tạ Cửu Chi đều đang giấu ta. Tạ Cửu Chi dần dần bắt đầu không quen thuộc với ta, hắn chỉ có thể từ những ký ức thuở nhỏ kia, vất vả cố gắng đào bới ra một ít bằng chứng ta không phải là mẹ hắn.

Ta quyết định mặc kệ hắn, để mặc Tạ Cửu Chi một mình ở đó giằng xé.

“A nương.” Ta khẽ quay đầu, phát hiện tay áo bị ai đó nhẹ nhàng kéo kéo.

Thẩm Thiên Xuyên tò mò đây là chỗ nào. Ta liền hoàn hồn lại, dắt tay Thẩm Thiên Xuyên đi đến dưới một gốc cây, lấy ra bánh hạt dẻ đã làm sẵn.

Nhiều năm trước, khi ta cùng Tạ Lan xuống núi du lịch thì đã nhặt được một con rắn nhỏ, sau đó con rắn nhỏ đó cứ theo bên cạnh ta, trở thành nha hoàn của ta. Nói là nha hoàn, nhưng ta lại coi nó như con gái nuôi.

Ta đặt tên cho nó là Thẩm Uyên.

Thẩm Uyên thích nhất ăn bánh hạt dẻ do ta làm, việc vui vẻ nhất chính là ở bên cạnh ta, người thích nhất chính là ta. Đợi đến khi Tạ Cửu Chi ra đời, trong số những người mà nó thích nhất, lại thêm một người nữa là Tạ Cửu Chi. Cho đến khi c.h.ế.t trong lòng ta, con bé ngốc này vẫn còn khuyên ta đừng trách cứ Tạ Cửu Chi.

Thẩm Uyên khi đó cười toe toét nhưng lại không ngừng chảy m.á.u ra, ta cố gắng nhét đan dược cũng không thể cầm máu.

Nó nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, từng chữ từng chữ nói ra vô cùng khó khăn: “Người đừng tức giận, tiểu công tử còn nhỏ, hắn ghét ma mới là đúng, thế đạo chính là như vậy, đừng trách cứ, đừng trách cứ hắn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng chỉ có Thẩm Uyên ghét nhất ma lại sẽ trong lúc Tạ Lan không có mặt, cố hết sức bảo vệ chúng ta. Lúc đó tiểu cô nương gầy yếu như vậy, ta không biết đã cho ăn bao nhiêu bánh hạt dẻ, với bao nhiêu khó khăn mới nuôi lớn nàng, sau khi c.h.ế.t lại nhỏ như vậy, cũng không bằng bàn tay ta.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Mà Tạ Cửu Chi sau này lại ngơ ngác đứng ở cách đó không xa, đi theo bên cạnh kẻ g.i.ế.c người kia, bỏ rơi a nương của hắn, bỏ rơi tỷ tỷ từ nhỏ đã chăm sóc hắn.

Ta không khóc được nữa, chỉ lấy ra thanh kiếm mà Tạ Lan lúc rời đi để lại cho ta, rồi dùng thanh kiếm đó đ.â.m thương Kiều Thính Vân. Có lẽ nàng cố ý đứng ở đó, cố ý cho ta cơ hội để báo thù, nhưng ta cũng không quản được nhiều như vậy.

Thời gian của Kiều Thính Vân tính toán rất chuẩn xác, vừa lúc trưởng lão Kiếm Tông tìm ta, lại vừa lúc Tạ Lan trở về. Mọi người đều nhìn thấy ta muốn g.i.ế.c Kiều Thính Vân, họ chất vấn ta tại sao, ta nói hắn g.i.ế.c muội muội ta, ta thay muội muội báo thù, có gì không đúng sao?

Kiều Thính Vân nói người nàng ta g.i.ế.c là ma, Tạ Cửu Chi làm chứng, vì vậy ta bị kết ta. Tạ Cửu Chi chắc chắn là có phần tức giận muốn báo thù ta. Dù sao mấy ngày trước ta vì hắn bắt nạt người yếu thế mà trừng phạt hắn một trận.

Nhưng mà Tạ Cửu Chi cảm thấy mình không sai, bởi vì Vân di của hắn nói với hắn, trong giới tu chân chính là mạnh được yếu thua như vậy, ngươi không bắt nạt người khác, thì sẽ có người khác bắt nạt ngươi.

Cho đến khi nghe thấy đám trưởng lão bàn bạc làm thế nào để trừng phạt ta thì Tạ Cửu Chi mới cảm thấy sợ hãi. Hắn hoảng hốt gọi a nương, lại cố gắng đi đến bên cạnh ta, giống như thường lệ kéo tay áo ta nũng nịu với ta.

Ta tránh tay Tạ Cửu Chi vươn về phía ta, cũng lười nhìn hay giận hắn.

Giận cái gì chứ?

Thực sự mà nói, giận cũng chỉ giận bản thân mình vô dụng, không bảo vệ được người bên cạnh. Giận mình không dạy bảo tốt Tạ Cửu Chi, để hắn ở tuổi còn nhỏ đã trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa.

Ta chỉ bình tĩnh nói với Tạ Lan: “Ta muốn đưa nàng ấy về nhà.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com