Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng.

Chương 116: Bước chân khựng lại.



Yuna thở ra một hơi nhẹ nhõm khi nhìn những con Little Nepenthes tan rã thành hàng trăm mảnh pixel đỏ rực, lơ lửng trong không khí như những đốm sáng li ti trước khi biến mất hoàn toàn.

Cô siết chặt chuôi kiếm, cố gắng điều hòa hơi thở đang gấp gáp vì căng thẳng. Cơ thể đau nhức, bắp tay và bắp chân như muốn rã rời, nhưng ít nhất… cô vẫn còn đứng vững.
Kể từ khi lạc khỏi Ren và Nautilus, Yuna đã một mình băng qua không ít khu vực trong rừng.

Con đường cô đi không hề yên bình. Những cái bóng trườn ra từ giữa những thân cây, những thanh hp đỏ ngầu lóe lên giữa lớp sương mù dày đặc, cô không nhớ mình đã phải vung kiếm bao nhiêu lần, chỉ biết rằng mỗi trận chiến đều là một cuộc giằng co giữa sống và ch.ết.

Những bước di chuyển của cô dần trở nên mượt mà hơn. Đôi chân không còn rối loạn mỗi khi tránh đòn, những nhát kiếm cũng chính xác hơn, mạnh mẽ hơn.

Trái tim không còn đập loạn nhịp vì hoảng loạn, hơi thở cũng không còn đứt quãng mỗi khi lưỡi dao chém xuyên qua lớp thân cây nhớp nháp của đám Nepenthes.
Nhưng Yuna biết rõ, thứ giúp cô sống sót đến tận bây giờ không phải vì cô đã mạnh lên vượt trội.

Mà bởi… bọn quái vật này không hề tập trung vào cô.
Từ nãy đến giờ, từng con Little Nepenthes mà cô gặp đều lao đi theo cùng một hướng, gần như phớt lờ sự hiện diện của cô.



Chúng bò trườn trên mặt đất, xuyên qua những rễ cây ngoằn ngoèo, biến mất vào làn sương phía xa như những con thiêu thân bị hấp dẫn bởi ánh sáng.
Sự hung hãn trong chuyển động của chúng không nhắm vào cô.
Chúng đang đổ dồn về một nơi khác.
Yuna cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô biết, chúng không thể nào tự nhiên mà bị thu hút về một hướng như vậy.
Là ai đó. Ai đó đang chiến đấu.
Có thể là Ren và Nautilus.
Có thể là… một người chơi khác.
Có thế là một nguyên nhân khác.

Cô siết chặt chuôi kiếm hơn, cắn nhẹ môi dưới. Hình ảnh hai người đồng đội của mình thoáng hiện lên trong tâm trí.
Nếu họ đang bị quái vật bao vây, họ có thể cầm cự được bao lâu?
Yuna không biết.
Nhưng cô biết một điều...mình không thể đứng yên ở đây.

Yuna nuốt khan, cảm giác khô rát nơi cổ họng càng rõ rệt hơn khi cô lặng người nhìn về hướng đám Little Nepenthes vừa biến mất trong màn sương dày đặc.
Chúng không bỏ chạy.
Chúng đang đổ dồn về một nơi nào đó...một cách có chủ đích.

Không giống như những con quái vật hoảng loạn bỏ trốn khi gặp kẻ mạnh hơn. Không giống như một đàn thú bị xua đuổi tứ tán khi bị tấn công bất ngờ.
Chúng lao đi với tốc độ đáng sợ, như thể có một lực hấp dẫn vô hình kéo chúng đến một mục tiêu nào đó. Một thứ gì đó… hoặc ai đó.

Và nếu nơi đó là chỗ Ren hoặc Nautilus đang chiến đấu thì sao?
Suy nghĩ ấy khiến lòng bàn tay Yuna ướt đẫm mồ hôi.
Cô sợ.
Không phải nỗi sợ bị thương, không phải nỗi sợ rằng mình sẽ ch.ết.
Mà là nỗi sợ đến quá muộn.

Nỗi sợ rằng khi cô đến nơi, tất cả những gì còn lại chỉ là tàn dư của một trận chiến đẫm máu. Rằng cô sẽ thấy những mảnh pixel đỏ rực lơ lửng trong không khí, tan biến như chưa từng tồn tại.
Một phần trong cô gào thét rằng hãy cẩn trọng, hãy chờ đợi.

Một cô gái nhỏ bé như cô, chỉ vừa học cách chiến đấu, liệu có thể làm được gì? Lỡ như thứ đang chờ đợi ở phía trước không chỉ là vài con Nepenthes…
Lỡ như có thứ gì đó còn nguy hiểm hơn?

Lẽ ra cô nên chạy về hướng ngược lại, tìm kiếm sự trợ giúp. Lẽ ra cô nên dừng lại, cân nhắc kỹ càng trước khi lao đầu vào một cuộc chiến mà cô không chắc mình có thể sống sót.
Nhưng một phần khác trong cô...một ngọn lửa bướng bỉnh chưa bao giờ bị dập tắt, lại gào lên mạnh mẽ hơn.

Nếu cô chần chừ, nếu cô quay lưng lại ngay lúc này, thì còn ý nghĩa gì khi cô đã cố gắng đến tận đây?
Cô không muốn lại trở thành một kẻ chỉ biết đứng nhìn từ xa. Không muốn một lần nữa chỉ biết run rẩy sau lưng người khác, để rồi sau đó hối hận vì bản thân không làm gì cả.

Siết chặt chuôi kiếm đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, Yuna nghiến răng, ép bản thân đẩy lùi nỗi sợ hãi.
Dù cô có sẵn sàng hay không, trận chiến đã ở ngay phía trước.
Và lần này, cô sẽ không bỏ chạy.
Lấy hết can đảm, cô xoay người, lao đi theo hướng đám quái đã biến mất.

Mỗi bước chân đều khiến cành lá khô vỡ vụn dưới gót giày, âm thanh giòn tan hòa vào bầu không khí lạnh lẽo bao quanh.
Những chiếc lá mục nát bám vào ống quần, từng sợi rễ cây thò ra từ mặt đất như những ngón tay khẳng khiu cố níu lấy cô, nhưng cô không dừng lại.

Lớp sương mờ dày đặc quét qua khuôn mặt, lạnh lẽo và ngột ngạt, che khuất tầm nhìn, nhưng cô không giảm tốc độ.
Càng tiến lên, tiếng động phía trước càng rõ ràng hơn...
Tiếng kim loại va chạm.
Tiếng không khí bị xé toạc.
Tiếng quái vật gầm rít.
Và tiếng người chiến đấu.

Tim Yuna đập mạnh trong lồng ngực, hơi thở trở nên dồn dập hơn theo từng bước chân.
Bất kể thứ gì đang chờ đợi phía trước, cô cũng sẽ không quay đầu.
Lớp sương mù dày đặc như một bức màn trắng xóa che phủ tầm nhìn của Yuna, nhưng cô vẫn tiếp tục lao về phía trước mà không chút do dự.

Bước chân cô dồn dập trên nền đất ẩm, từng nhịp thở nặng nề hòa vào bầu không khí lạnh buốt.

Càng tiến gần, âm thanh trận chiến càng trở nên rõ ràng hơn, những tiếng kiếm thép chém xuyên qua không khí, những tiếng gầm gừ đầy sát ý của lũ quái vật, và tiếng bước chân vội vã di chuyển trong rừng rậm.
Nhưng quan trọng nhất, là tiếng hô hấp dồn dập của con người.
Vẫn còn ai đó đang chiến đấu.

Sự lo lắng trong lòng Yuna càng dâng cao hơn. Ren và Nautilus? Hay một người nào khác? Cô không biết, nhưng cô không thể dừng lại.

Yuna lao đi, từng bước chân xuyên qua lớp sương mù lạnh lẽo bủa vây, hơi thở gấp gáp hòa lẫn vào bầu không khí nặng trĩu. Lớp sương như những xúc tu vô hình, trườn lên da thịt, len lỏi qua từng kẽ áo, níu lấy cô, nhưng cô không dừng lại.

Âm thanh trận chiến đã ở rất gần, tiếng kiếm va chạm chát chúa, tiếng da thịt quái vật bị cắt xé, tiếng hơi thở gấp gáp của ai đó đang chiến đấu, tiếng gào rít man rợ của bầy Nepenthes.
Tim cô đập dồn dập trong lồng ngực. Nautilus? Ren? Một ai khác?
Không quan trọng.
Cô phải đến đó.
Cô phải giúp họ.

Nhưng...
Ngay khi vừa lao qua một chùm rễ cây khổng lồ, Yuna khựng lại.
Không phải vì cô vấp ngã. Không phải vì cơ thể đã rã rời. Mà vì…
Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, như thể một cơn gió vô hình vừa lướt qua gáy cô, nhưng nơi đây hoàn toàn không có gió.

Da gà nổi lên khắp cánh tay. Một cơn rùng mình siết chặt lấy cổ họng.
Không phải tiếng bước chân của cô.
Không phải tiếng quái vật đang chiến đấu.
Mà là…
Tiếng thở.
Nhẹ.
Dài.
Chậm rãi.
Gấp gáp.
Ngay sát bên tai.
Như thể có thứ gì đó đang đứng ngay phía sau cô.

Yuna đông cứng.
Trong một thoáng, cô không dám nhúc nhích, không dám quay đầu, không dám thở mạnh.
Nhưng bản năng hét lên...Chạy!
Cô xoay người...
Và đối diện một thứ gì đó không nên có mặt ở đây.

Một dải dây leo thực vật với những chiếc lá nhọn hình tam giác bén như dao bất ngờ cắt vụt qua màn sương, xoẹt ngang ngay trước mặt Yuna, nhanh đến mức chỉ một chút sơ sẩy thôi, nó có thể đã cứa một đường sâu vào da thịt cô.
Cô giật lùi theo bản năng, từng thớ cơ căng cứng, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng.

Tim cô nện thình thịch trong lồng ngực, nhưng từng nhịp đập bị màn sương đặc quánh xung quanh nuốt chửng, khiến chúng trở nên nặng nề một cách lạ lùng.
Không kịp phản ứng. Không kịp suy nghĩ.

Chỉ một giây trước, nơi này vẫn là một mê cung rễ cây tĩnh lặng, âm thanh duy nhất chỉ là tiếng trận chiến vọng lại từ phía xa.
Nhưng giờ đây...
Thứ gì đó đã xuất hiện.
Dây leo ấy không chỉ là một cái cây.
Nó cử động.
Nó sống.

Yuna nuốt khan, hơi lạnh len lỏi qua từng khe hở của bộ giáp, chạy dọc sống lưng như một bàn tay vô hình vừa vuốt qua da cô. Ngón tay cô vô thức siết chặt chuôi kiếm, những khớp ngón trắng bệch.

Tầm nhìn của cô bị bóp nghẹt bởi màn sương mờ ảo, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn còn đó, lơ lửng trên làn da, len vào từng hơi thở, như hàng ngàn mũi kim vô hình chích vào.
Rồi...
Một dải dây leo khác vút ra từ bóng tối.
Lần này, nó nhắm thẳng vào chân cô.
Yuna bật nhảy.

Gót giày rời khỏi mặt đất trong tích tắc, cơ thể cô xoay người trên không trung, lưỡi kiếm vung ra theo phản xạ, đường thép xé toạc lớp vỏ xanh biếc.
Không có máu.
Chỉ có một đoạn thân cây bị chặt đứt, văng xuống đất như một con rắn vừa bị chém lìa.
Nhưng cô không có thời gian để thở phào.

Những tiếng rào rạo bắt đầu vang lên.
Ban đầu chỉ là vài tiếng động nhỏ.
Rồi càng lúc càng nhiều hơn.
Từ giữa màn sương.
Từ sau những thân cây.
Từ dưới lòng đất.
Chúng không chỉ có một.
Bóng tối rùng mình.

Những dải dây leo bò trườn qua lớp sương mù như những con rắn dài ngoằn ngoèo, từng chiếc lá sắc như lưỡi dao khẽ run lên, như thể đang cảm nhận sự hiện diện của con mồi.

Chúng len lỏi qua những gốc rễ khổng lồ, trườn dọc thân cây, quấn lấy những cành gãy, siết chặt không gian xung quanh Yuna, như thể đang dần dần thu hẹp lại, không để lại một kẽ hở nào để thoát ra.
Cô căng người, đôi mắt nheo lại, cố gắng nhìn xuyên qua màn sương mịt mờ.
Không khí trở nên nặng nề.
Rồi...

Một tiếng gầm trầm đục vang lên.
Âm thanh ấy không giống với những con Little Nepenthes cô đã thấy trước đây. Không hề giống.
Nó nặng. Nó sâu. Nó khiến mặt đất rung chuyển.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây không chỉ là một đàn Nepenthes thông thường.
Cô nuốt khan, chân vô thức lùi lại một bước.

Và rồi, nó hiện ra.
Mặt đất nứt toác. Một thân cây khổng lồ từ từ trồi lên từ lòng đất, vỏ ngoài nhăn nheo như da thịt lão hóa, những mảng rêu và địa y bám đầy từng khe nứt.
Ở chính giữa thân cây, một cái miệng khổng lồ há ra.
Không phải miệng. Một bông hoa?
Không.
Một hàm răng.

Hình cánh hoa xếp thành từng lớp sắc bén, nhỏ dần vào trong, như thể chỉ cần một thứ gì đó rơi vào, nó sẽ bị nghiền nát không chút thương tiếc.
Cảm giác buồn nôn trào lên trong cổ họng.
Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ thêm...
Bởi ngay trên đỉnh đầu nó...
Ba thanh HP.
Màu vàng.

Sáng rực rỡ trong bóng tối.
Cùng một cái tên.
[LARGE NEPENTS]
Không chỉ là một con quái vật thông thường.
Một Mini Boss.
Yuna siết chặt chuôi kiếm, cảm giác khó thở ập đến như thể không khí xung quanh bị hút sạch.

Những dây leo quái dị vươn ra từ thân thể nó, trườn dài trên mặt đất, uốn éo như những xúc tu đang rình rập. Một số trong chúng vẫn còn nguyên vết cắt từ đường kiếm khi nãy của cô, nhưng...
Chúng đang dần liền lại.
Khả năng tái tạo.
Mắt cô rùng mình.
Tồi tệ thật.

Còn chưa kịp phản ứng.
Một loạt dây leo khác lao đến từ mọi hướng.
Trái.
Phải.
Trên đầu.
Không có đường lui.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com