Lúc tôi cưới Chu Tùy, anh ấy vẫn còn đang bận rộn với nhiệm vụ. Không chỉ tuần trăng mật, ngay cả đám cưới cũng chưa tổ chức.
Tôi một mình giữ phòng trống, đến tối thì bạn thân gọi ra ngoài chơi mạt chược. Hai bà đó ham rẻ, đặt một phòng có sẵn bàn mạt chược ở một nhà nghỉ nhỏ. Đúng là vừa chơi được vừa ngủ được.
Tám giờ tối, tôi rón rén đẩy cửa phòng. Hai cô bạn thân nằm ườn trên giường, bên cạnh đã bày sẵn bàn mạt chược.
"Ba thiếu một, gọi người đi."
Tính đến giờ, số câu tôi nói với Chu Tùy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tôi từ bỏ ý định gọi anh ấy, quay sang đăng bài lên vòng bạn bè.
"Bàn mạt chược ba thiếu một, phòng 305, ai đến trước thì được chơi."
Kèm theo định vị khách sạn.
Lúc lựa chọn danh sách những người có thể thấy bài đăng, tôi còn cố ý chặn người yêu cũ. Bạn thân vừa xào bài vừa cảm thán.
"Gái có chồng nửa đêm ra ngoài chơi, chồng vậy mà không hỏi một tiếng."
Tôi kéo một cái đệm ngồi xuống: "Anh ấy bận quản người khác rồi, đâu rảnh quản tôi."
Đội cảnh sát hình sự của Chu Tùy dạo này đang thụ lý một vụ án lớn. Ngay hôm lĩnh chứng, anh ta vừa ra khỏi Cục Dân chính đã bốc hơi rồi.
Cơ bụng tám múi trong truyền thuyết, một múi cũng chưa sờ được.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên. Tôi bật dậy đi mở cửa, một người đàn ông cà lơ phất phơ dựa vào khung cửa.
"Sao thế, nhớ anh rồi à?"
Ặc.......
Tim tôi suýt ngừng đập.
Người yêu cũ của tôi, một tay đua xe.
Vì tốc độ phóng xe của anh ta quá mức kinh hãi, tôi sợ bay ra ngoài gãy cổ, nên dứt khoát chia tay.
Hỏng bét rồi!
Tôi nhấn mở vòng bạn bè, kết quả phát hiện, tôi đã chọn nhầm mục "Chỉ nhóm người yêu cũ mới thấy". Trong bài đăng, số phòng khách sạn to tướng đập thẳng vào mặt.
Toang rồi, nếu vậy thì...
Quả nhiên, bên tai nhanh chóng vọng đến một giọng nói khác.
“Tống Thù, sao thế?"
Mặt tôi trắng bệch, nhìn theo hướng giọng nói phát ra.
Bạn trai cũ cũ, bác sĩ ngoại khoa, có vẻ vừa tan làm ở bệnh viện liền chạy qua đây, áo khoác đang vắt trên cổ tay, vẻ mặt mệt mỏi.
Mặt tay đua xe giật giật, "Hai thằng? Tống Thù, cô cũng có chút giới hạn đi chứ!"
"Tôi..."
"Ối, chơi lớn nhỉ? Anh thấy em không phải ba thiếu một, mà là một thiếu ba."
Giọng nói thứ ba truyền đến từ bên trái, tôi tuyệt vọng nhìn sang.
Ồ, vị này cũng chia tay rồi.
Là một phú nhị đại, động tí là ném tiền vào tôi, nhưng điểm trừ là lăng nhăng.
Mặt tay đua xe tái mét: "Cút! Ba thằng, tự cô chơi đi!"
Anh ta quay đầu bỏ đi, cửa cầu thang bộ đột nhiên bị ai đó tông mở thật mạnh.
Một đám cảnh sát xông vào.
Ông anh đi đầu hét lớn: "Triệt phá ổ! Ngồi xổm xuống!"
Tôi ngớ người, mấy người chúng tôi vô thức ôm đầu ngồi xổm xuống đất. Các đồng chí cảnh sát còn lại nối đuôi nhau vào, nhanh chóng lao về phòng bên cạnh.
Trong cơn hỗn loạn, tôi yếu ớt biện minh: "Anh ơi, em không phải... Em kết hôn rồi."
Tuyệt đối không thể để Chu Tùy biết được...
Vừa mới cưới đã gây ra chuyện này, chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?
Vừa dứt lời, một đôi chân thon dài từ cầu thang bước vào.
"Khống chế hết chưa?"
Đậu má, tôi có nhắm mắt cũng nhận ra giọng của Chu Tùy. Giọng nói lạnh lùng, còn có chút khàn khàn, vừa cấm d.ụ.c lại vừa đầy cảm giác an toàn, thế nhưng lọt vào tai tôi lúc này, lại như tiếng chuông đòi mạng.
Tôi vội cúi gằm mặt, ôm chặt sau gáy. Chỉ cầu mong anh ấy đừng chú ý đến tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ai nói cho tôi biết, tại sao hoạt động "triệt phá ổ" lại huy động cả cảnh sát hình sự thế này?
2
Tay đua xe bắt đầu kêu oan: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi bị lừa."
Anh cảnh sát lườm anh ta, ánh mắt cảnh cáo: "Đội trưởng Chu, bắt được bốn người, cô gái này đã kết hôn, có cần thông báo cho chồng cô ấy không?"
Anh ơi, em xin anh đừng nói nữa.
"Chắc chắn là cô ấy?"
Giọng Chu Tùy như tảng băng không thể tan. Một luồng ánh sáng đèn pin cực mạnh chiếu vào gáy tôi. Tôi không dám nhúc nhích.
"Cô gái này, giờ trốn cũng vô dụng thôi, sớm biết thế thì sao còn làm?" Anh cảnh sát nghiêm mặt dạy dỗ tôi.
"Ngẩng đầu lên!" Có tiếng ra lệnh.
Tôi mếu máo, tuyệt vọng hoạt động cái cổ cứng đơ, chậm rãi... chậm rãi… ngẩng mặt lên.
Đèn phin sáng loá mắt. Chu Tùy đang cầm đèn, đứng nhìn tôi từ trên cao, ngũ quan sâu sắc, đường quai hàm như d.a.o khắc rìu đẽo, anh khí ngút trời. Đôi con ngươi nhàn nhạt cuối cùng dừng lại trên mặt tôi.
Trong sự im lặng đè c.h.ế.t người, áp suất quanh thân anh từ từ giảm xuống điểm đóng băng.
Anh cảnh sát còn định nói gì đó. Chu Tùy đột nhiên lên tiếng: "Qua đây!"
Chân tôi đã mềm nhũn, không đứng lên nổi, chỉ có thể tiếp tục ngồi xổm, đồng thời yếu ớt biện minh: "Em... chỉ muốn chơi mạt chược mà thôi."
Anh nghiến răng, nở một nụ cười nhàn nhạt, lần này, gọi cả họ lẫn tên tôi: "Tống Thù, qua đây!"
Tôi loạng choạng bước đến trước mặt Chu Tùy, cố gắng hết sức tỏ ra ngoan ngoãn.
"Chồng ơi..."
Chu Tùy đứng tại chỗ, hai tay đút túi, cười lạnh.
"Em còn biết mình có chồng à?"
Lời anh cảnh sát chưa kịp nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng, ngỡ ngàng: "Đội trưởng Chu, đây là... chị dâu?"
Chu Tùy liếc anh ta một cái, rồi nắm lấy cổ tay tôi, kéo vào trong phòng. Anh ném lại cho tôi một ánh mắt lạnh lùng: "Ở yên đây, đừng ra ngoài."
Nói xong, "rầm" một tiếng đóng cửa lại từ bên ngoài.
Hai cô bạn thân xúm lại: "Chậc chậc, chồng và ba người yêu cũ, Tống Thù à, chỉ có thể là mày."
Tôi phát ra một tiếng kêu than đau đớn, bất lực ngã vật xuống giường. Nghe tiếng đ.á.n.h đ.ấ.m và tiếng đóng cửa rầm rầm long trời lở đất bên ngoài, tôi chìm trong tuyệt vọng sâu sắc.
Xong rồi, nếu Chu Tùy đòi ly hôn, tôi nên đồng ý hay là không đồng ý?
Âm thanh hỗn loạn kéo dài suốt nửa tiếng mới dần lắng xuống.
“Cộc cộc..."
Sau đó là tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng.
Mở cửa ra, chỉ thấy hành lang bừa bộn như bãi chiến trường. Chu Tùy đứng ngược sáng, bóng anh bao trùm lấy tôi.
"Theo tôi về đồn cảnh sát."
Tôi không thấy rõ vẻ mặt anh, đành cúi đầu, lủi thủi đi theo sau Chu Tùy.
Đến đồn cảnh sát mới biết, hai bà bạn ham rẻ đặt khách sạn, lại đặt trúng ổ đen. Giữa một đám phần t.ử bất hảo, chúng tôi cần chứng minh vốn dĩ đã quen biết nhaubao gồm tôi và hai bạn thân, cùng "ba vị người yêu cũ".
Chu Tùy từ lúc bước vào, đã ngồi trên ghế bên cạnh, vắt chéo chân, nhìn tôi cười lạnh.
Vì vậy, khi câu chuyện về bài đăng "ba thiếu một" trên vòng bạn bè và sự cố với ba người yêu cũ xuất hiện, bầu không khí trở nên vi diệu vô cùng.
Anh cảnh sát lấy lời khai nhìn tôi muốn nói rồi lại thôi, thở dài, không nói gì.
"Em nói em chọn nhầm nhóm, anh tin không?"
Ánh mắt Chu Tùy lướt qua điện thoại tôi, trong giây lát, tôi hình như thấy anh nghiến chặt răng. Sau đó, những gì tôi gặp phải, nói là mười cực hình Mãn Thanh cũng không quá đáng.
Tôi bị yêu cầu cho xem lịch sử trò chuyện với bạn thân.
Tôi ôm lấy đùi Chu Tùy, mắt lưng tròng: "Anh làm vậy là đang dồn em vào chỗ c.h.ế.t đấy!"
Anh cảnh sát cười gượng: "Chị dâu, đây là quy định, đắc tội rồi."
Vài phút sau, Chu Tùy nhìn một đống “ma loạn quỷ cuồng” trong nhóm chat nhỏ, nhướng mày.
Bạn thân số 1: "Đời sống vợ chồng của mày với lão Chu thế nào?"
Tôi gửi một icon con ếch buồn rầu: "Chín múi, một múi cũng chưa sờ được."