Tôi bắt đầu dùng chiếc bút bi giấu dưới gối, cắm vào một mẩu khăn giấy nhỏ để ghi lại những gì mình thấy. Những từ viết nguệch ngoạc, khó đọc, nhưng đủ để tôi nhớ. Giờ giấc. Những câu nói lấp lửng. Vết xước trên tay. Cái chạm mắt.
"Việc này... khó khăn quá."
Cơ thể đau nhức, chỉ một cử động nhỏ cũng khiến mồ hôi tuôn ra. Đầu óc quay cuồng vì thuốc và thiếu ngủ. Thu thập bằng chứng khi nằm liệt giường, dưới sự giám sát của chính kẻ thù... Nguy hiểm. Chỉ cần một sơ hở, màn kịch của tôi sẽ bị lật tẩy trước khi tôi đủ sức tự vệ.
Nhưng chính sự khó khăn đó càng tăng thêm quyết tâm. `Chúng dám làm vậy khi mình đang giành giật sự sống ư? Chúng nghĩ mình là kẻ yếu đuối mãi sao?`
Một buổi sáng, Hoàng Nam ngồi cạnh giường, vẻ mặt mệt mỏi hơn thường lệ. Anh ta than thở về công việc, về áp lực.
- Anh áp lực lắm. Em bệnh thế này, anh lại phải lo hết mọi thứ.
Tôi nhìn anh ta, nụ cười yếu ớt trên môi.
- Em... em xin lỗi. Làm anh vất vả rồi.
"Vất vả ư? Vất vả bằng việc lén lút ngoại tình ngay trong bệnh viện khi vợ đang thập tử nhất sinh không?" Tôi nghĩ thầm, giọng điệu đầy mỉa mai.
- Chắc chắn... làm việc gì cũng cần có sự trung thực và trách nhiệm nhỉ anh? Nhất là... trong những mối quan hệ quan trọng.
Tôi cố tình nói rất chậm, rất khẽ. Ánh mắt Hoàng Nam thoáng vẻ giật mình. Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, như dò xét. Tôi giữ nguyên vẻ mặt ngây thơ, yếu đuối.
- Ừm... đúng vậy. Em nói đúng.
Minh Vy bước vào, nghe thấy câu cuối. Cô ta khẽ nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Chị An Hạ nói gì mà triết lý thế? Chị cần nghỉ ngơi đi.
- À... không có gì. Chỉ là... nghĩ vu vơ thôi.
Tôi nhìn cô ta, mỉm cười. Cô ta cũng mỉm cười lại, nụ cười chuyên nghiệp, nhưng tôi đọc được sự cảnh giác trong mắt cô ta.
"Họ bắt đầu nghi ngờ rồi sao?" Sự nghi ngờ đó tốt. Nó sẽ khiến họ sợ hãi. Sẽ khiến họ bộc lộ sơ hở.
Carrot Và Tịch Dương
Trí tuệ, khả năng phân tích tình huống, quan sát chi tiết... Những thứ tôi tích lũy được từ công việc, giờ đây lại dùng để đối phó với chính người thân yêu nhất. Tôi bắt đầu phân tích tâm lý họ. Hoàng Nam nhu nhược, dễ bị cám dỗ, nhưng sợ bị phát hiện. Minh Vy mưu mô, tham vọng, nhưng có thể kiêu ngạo và chủ quan.
`Điểm yếu của chúng... nằm ở đâu?`
Dưới lớp vỏ bọc bệnh tật, An Hạ đang lặng lẽ biến phòng bệnh thành chiến trường đầu tiên của cuộc chiến không tiếng súng.
5
Cơn đau vẫn còn đó, như một người bạn đồng hành khó chịu, nhưng đã bớt dữ dội hơn. Tôi bắt đầu tập ngồi dậy, rồi tập đứng lên với sự giúp đỡ của khung tập đi. Mỗi bước chân đều là một cực hình, mồ hôi nhễ nhại, nhưng tôi không bỏ cuộc. `Phải nhanh lên.` `Phải khỏe lại.` Tiếng gào thét trong đầu tôi còn mạnh mẽ hơn cả nỗi đau thể xác.
Hoàng Nam nhìn tôi tập đi, vẻ mặt "quan tâm" nhưng ánh mắt thiếu kiên nhẫn.
- Em cứ từ từ thôi, không cần vội thế.
`Từ từ? Nếu không nhanh lên, tao sẽ mãi là con mồi cho chúng mày giẫm đạp.` Tôi nghĩ thầm, nụ cười yếu ớt trên môi.
Minh Vy đến, giúp tôi chỉnh lại khung tập đi. Cô ta vẫn dịu dàng, chuyên nghiệp, nhưng tôi nhận thấy sự lơ là trong ánh mắt. Cô ta liên tục liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc nhìn vào điện thoại mình với vẻ bồn chồn.