Ngoài hành lang phòng phẫu thuật, sự im lặng bao trùm. Bên trong cánh cửa xanh, một mạng sống đang vật lộn giành giật từng giây. Bên trong cánh cửa gỗ gần đó, một bí mật dơ bẩn đang được giấu đi.
Trong khi tôi đang giành giật sự sống, cánh cửa một căn phòng gần đó đã lặng lẽ khép lại, giấu đi một bí mật dơ bẩn.
2
Cơn đau như hàng ngàn mũi kim đ.â.m vào da thịt, kéo theo cảm giác rã rời từ sâu bên trong xương. Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng trắng toát, không phải phòng phẫu thuật nữa. Mọi thứ mờ ảo, đầu óc quay cuồng. Cả cơ thể nặng trịch, chỉ một cử động nhỏ cũng khiến cơn đau buốt tận xương tủy.
"Mình... xong rồi sao?" Tôi tự hỏi. Hoàn thành rồi. Mình còn sống.
Tiếng sột soạt khe khẽ. Một bóng người ngồi cạnh giường. Hoàng Nam. Anh nhìn tôi, vẻ mặt mệt mỏi, mắt có quầng thâm.
- An Hạ, em tỉnh rồi à? May quá... Anh lo cho em c.h.ế.t mất.
Giọng anh vẫn cố tỏ ra ân cần, nhưng tôi cảm nhận rõ sự gượng gạo. Ánh mắt anh lướt qua mặt tôi rất nhanh, như đang tìm kiếm điều gì đó, hay... tránh né điều gì đó? Nó không ấm áp như lần cuối tôi thấy trước khi vào phòng mổ. Nó lạnh lẽo. Xa cách.
- Anh... ở đây suốt sao?
Giọng tôi yếu ớt, khô khốc.
- Ừ. Anh ở đây. Em vừa ra khỏi phòng mổ là anh vào ngay.
Anh nói vậy, nhưng tôi không tin. Cái cảm giác bất ổn từ cái nhìn thoáng qua trước cửa phòng mổ lại hiện về. Và cái sự "gượng gạo" trong ánh mắt anh lúc này.
Cánh cửa mở ra. Minh Vy bước vào, vẫn bộ đồng phục y tá trắng tinh, tóc búi gọn gàng. Cô ta mỉm cười chuyên nghiệp, dịu dàng.
- Chị An Hạ, chị thấy sao rồi? Cơn đau có chịu nổi không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ta đến gần, kiểm tra dây truyền, túi dịch. Bàn tay cô ta vẫn khéo léo, nhẹ nhàng. Nhưng khi cô ta quay lưng lại để chỉnh lại máy đo nhịp tim, tôi thoáng thấy cô ta liếc nhìn Hoàng Nam. Một cái liếc mắt rất nhanh, chỉ đủ một phần giây, nhưng nó không phải là ánh mắt của một y tá và người nhà bệnh nhân. Nó là ánh mắt... đồng lõa.
Tôi nằm im, giả vờ yếu đuối hơn cả thực tế. Quan sát.
Hoàng Nam đứng dậy, đi ra hành lang nghe điện thoại. Giọng anh ta hạ thấp, không rõ lắm. Minh Vy vẫn làm việc của mình.
Một lúc sau, Hoàng Nam quay vào. Minh Vy đang đứng gần cửa. Tôi nghe tiếng họ nói chuyện rất nhỏ ở ngay hành lang, cách giường không xa.
- ... Đêm qua...
- Suỵt! Nhỏ thôi.
Carrot Và Tịch Dương
- Anh... thấy hơi...
- Không sao đâu. Cô ấy yếu lắm.
- Nhưng nhỡ...
- Không nhỡ gì hết.
Ngữ điệu... thân mật bất thường. "Đêm qua"? Cái gì đêm qua? Tim tôi khẽ đập nhanh hơn. Cơn đau thể xác tạm thời bị đẩy lùi bởi sự khó hiểu và nghi ngờ.
Minh Vy quay lại giường tôi. Cô ta cúi xuống xem xét gì đó, rồi đứng thẳng dậy. Tôi thấy cô ta khẽ rùng mình, như có gì khó chịu. Rồi cô ta lại liếc nhanh về phía Hoàng Nam đang đứng xa hơn. Trong lúc đó, một vật gì đó nhỏ xíu, màu sáng, rơi từ áo cô ta xuống dưới gầm giường. Tiếng động rất khẽ, chỉ là một tiếng "lạch" nhẹ trên sàn đá hoa.
Vật đó... trông không giống bất cứ thứ gì trong phòng bệnh. Hay đồ của tôi.
Minh Vy không để ý, hoặc cố tình không để ý. Cô ta nói thêm vài câu động viên rồi ra ngoài. Hoàng Nam cũng theo ra, nói cần ra ngoài mua chút đồ cho tôi.
Căn phòng lại yên tĩnh. Chỉ còn tôi với cơn đau và những mảnh ghép rời rạc.