Tôi lấy từ trong cặp tài liệu ra một túi zip nhỏ, bên trong là tờ hóa đơn và vé xem phim. Tôi trượt nhẹ nó trên bàn về phía Hoàng Nam. Tay anh ta run rẩy cầm lấy.
- Đây... đây là... nhầm lẫn thôi mà! Anh... anh đi mua đồ cho em!
Anh ta cố gắng biện minh, giọng lắp bắp.
- Mua đồ? Mua đồ gì mà cần đến quán cà phê vắng vẻ, xem phim vào lúc nửa đêm? Ngay trong bệnh viện?
Tôi không cho anh ta cơ hội thở.
- Cô Vy... Cô nhớ chiếc kẹp tóc này không?
Tôi lấy ra chiếc kẹp tóc màu sáng mà cô ta đã làm rơi dưới gầm giường tôi ở 2.
- Nó... nó không phải của tôi!
Minh Vy hét lên, giọng chói tai.
- Không phải của cô? Vậy sao nó rơi ra từ áo cô... ngay sau khi cô và anh Nam nói chuyện lén lút về "đêm qua"?
Tôi nhìn vết xước mờ trên tay Minh Vy, rồi nhìn sang tay Hoàng Nam.
- Cả vết xước này nữa... Trùng hợp thật... Trùng hợp đến đáng sợ.
Hoàng Nam và Minh Vy nhìn nhau, ánh mắt đầy hoảng loạn.
- Các người vẫn có thể chối cãi sao?
Tôi cười khẩy.
- Vậy thì... những thứ này thì sao?
Tôi mở máy tính bảng, chiếu lên màn hình những bức ảnh chụp màn hình tin nhắn từ iCloud của Hoàng Nam, email, lịch sử chat Zalo, Line... Cuộc hội thoại từ trước cả khi tôi nhập viện. Hình ảnh tình tứ của họ. Thậm chí cả video ngắn mờ mịt chụp ở căn phòng vắng vẻ trong bệnh viện.
- "Anh nhớ đêm đó..." "Em cũng vậy... nguy hiểm thật." "Nhưng đáng giá." "Cô ấy yếu lắm. Không biết gì đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi đọc lại những câu tin nhắn. Mỗi chữ như một nhát d.a.o đ.â.m vào không khí.
Mặt Hoàng Nam trắng bệch như tờ giấy. Hắn ta run rẩy dữ dội, đánh rơi cả tách trà. Tiếng vỡ lanh canh như tiếng trái tim hắn đang vỡ vụn.
Minh Vy hét lên một tiếng the thé.
- Không! Không thể nào! Cô lấy ở đâu ra?!
- Tôi lấy từ chính điện thoại, máy tính của các người. Các người nghĩ tôi yếu ớt, ngu ngốc sao? Các người đã lầm.
Tôi tiếp tục, giọng lạnh lẽo.
- Cô Vy... cô là y tá. Nghề nghiệp của cô là cứu người, là chăm sóc bệnh nhân. Nhưng cô đã làm gì? Cô lợi dụng sự yếu đuối, sự tin tưởng của bệnh nhân để lén lút với chồng họ. Thậm chí... còn tìm cách phá hoại camera bệnh viện để che giấu tội lỗi. Đạo đức nghề nghiệp của cô ở đâu? Lương tâm của cô ở đâu?!
Carrot Và Tịch Dương
Minh Vy đứng bật dậy, gương mặt vặn vẹo vì giận dữ và sợ hãi.
- Cô... cô nói cái gì?! Cô đặt điều!
- Đặt điều? Bằng chứng rành rành ra đây rồi còn chối cãi sao? Cả khoản tiền 50 triệu anh Nam chuyển cho cô sau ca phẫu thuật nữa. Tiền bịt miệng? Hay tiền cho "đêm đó" của hai người?
Tôi đưa ra sao kê ngân hàng. Minh Vy như c.h.ế.t đứng.
Hoàng Nam nhìn tôi, nước mắt chảy dài. Hắn bò đến chân tôi, ôm lấy chân tôi.
- An Hạ... anh xin em... anh sai rồi! Anh biết lỗi rồi! Xin em tha thứ! Là tại cô ta! Cô ta dụ dỗ anh!
Hắn quay sang Minh Vy, gào lên.
- Tại cô! Tại cô hết!
Minh Vy nhìn Hoàng Nam bằng ánh mắt căm hận tột độ.
- Anh nói gì?! Là anh chủ động! Là anh hứa hẹn! Giờ lại đổ lỗi cho tôi?! Anh mới là kẻ đê tiện!
Hai kẻ phản bội bắt đầu cắn xé lẫn nhau ngay trước mặt tôi. Sự dơ bẩn, thảm hại đó... khiến tôi cảm thấy buồn nôn.