Sự Thật Sau Cửa Phòng Phẫu Thuật

Chương 16



Gửi xong, tôi đặt điện thoại xuống. `Lý do hợp lý. Không thể từ chối. Hoặc ít nhất là khó từ chối.` Tôi biết cô ta tham tiền, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội nhận "quà".

Tôi nhắn tin cho Ánh.

"Thứ Bảy này, 8 giờ tối. Nhà tớ. Hãy có mặt. Trận chiến cuối cùng."

Ánh trả lời ngay lập tức.

"Được. Tớ sẽ đến. Cậu cẩn thận."

Tôi bắt đầu chuẩn bị "sân khấu". Căn phòng khách được dọn dẹp kỹ lưỡng. Tôi chọn chiếc bàn trà ở giữa phòng, nơi chúng sẽ ngồi đối diện nhau. Tôi đặt một vài vật trang trí vô hại xung quanh, nhưng cũng cẩn thận cài đặt một vài thiết bị ghi âm, ghi hình nhỏ ở những góc kín đáo. Bộ bằng chứng "vàng" được sắp xếp gọn gàng trong chiếc cặp tài liệu của tôi, đặt dưới ghế sofa.

Tôi kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa. Ánh sáng, âm thanh, vị trí ngồi... Tất cả đều phải hoàn hảo. `Đây sẽ là màn kịch cuối cùng của chúng mày.`

Ngày thứ Bảy cuối cùng cũng đến. Không khí trong nhà nặng nề đến nghẹt thở. Tôi không còn cảm giác hồi hộp hay sợ hãi. Chỉ còn sự tập trung và một sự lạnh lẽo đáng sợ.

Điện thoại của tôi rung lên. Tin nhắn từ một số lạ. À không, số của Hoàng Nam.

"Cô ta hỏi anh có ai nữa không?"

Tin nhắn từ Minh Vy.

Carrot Và Tịch Dương

"Anh chắc chắn không có bẫy gì chứ?"

`Haha. Chúng mày sợ rồi sao?`

Tôi không trả lời. Cứ để chúng tự dằn vặt.

Đúng 8 giờ tối. Tiếng cửa vang lên. Tim tôi khẽ đập nhanh hơn một nhịp, không phải vì sợ, mà là sự chờ đợi.

Tôi hít sâu một hơi, điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt. Không còn là vẻ yếu đuối, tiều tụy của bệnh nhân. Không còn là nụ cười giả tạo. Thay vào đó là sự bình tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi bước ra mở cửa.

Hoàng Nam và Minh Vy đứng đó, cạnh nhau. Gương mặt Hoàng Nam căng thẳng, mắt láo liên. Minh Vy vẫn bộ đồng phục y tá, cố gắng giữ vẻ hiền lành chuyên nghiệp, nhưng nụ cười gượng gạo và ánh mắt thấp thỏm đã tố cáo sự bất an của cô ta.

Họ nhìn tôi.

Vẻ ngoài của tôi chắc chắn là một cú sốc đối với họ. Tôi đứng thẳng lưng, không còn dựa dẫm vào bất cứ thứ gì. Tôi mặc một bộ đồ đơn giản nhưng lịch sự, tóc búi gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng. Không còn sự nhợt nhạt, xanh xao của người ốm. Chỉ có khí chất sắc sảo, kiên cường toát ra.

Hoàng Nam và Minh Vy sững lại. Mắt họ mở to, nhìn tôi như thể đang nhìn một người hoàn toàn khác. Vẻ bất an ban nãy lập tức biến thành sốc và sợ hãi.

- An... An Hạ? Em... em khỏe rồi sao?

Hoàng Nam lắp bắp.

- Chị An Hạ... chị... chị trông...

Minh Vy cũng lúng túng không nói nên lời.

Tôi không trả lời. Chỉ nhìn thẳng vào mắt họ. Ánh mắt tôi lạnh băng, như nhìn hai kẻ xa lạ, thậm chí là... côn trùng. Không có chút tình cảm nào còn sót lại. Sự lạnh lẽo đó khiến họ phải lùi lại một bước theo bản năng.

- Mời vào.

Giọng tôi đều đều, không cảm xúc.

Họ lúng túng bước vào nhà, đi theo tôi vào phòng khách. Căn phòng được thắp sáng vừa đủ, tạo ra một không khí... kỳ lạ. Không ấm cúng như một bữa tối, mà giống như... một phòng thẩm vấn.

Họ ngồi xuống ghế sofa theo sự chỉ dẫn của tôi. Gần chiếc bàn trà. Tôi ngồi đối diện họ, giữ một khoảng cách nhất định.

Tôi rót trà mời họ, động tác chậm rãi, thong thả. Như thể chúng tôi chỉ đang có một buổi hàn huyên bình thường.

- Mời hai người dùng trà.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com